Một thanh niên Do Thái du lịch tới Vatican và đã xin rửa tội. Khi trở về, anh được một người biết rất rõ chuyện ở Vatican hỏi:
- "Anh hoàn toàn không biết những gì xảy ra ở Vatican sao?"
- Anh trả lời: "Biết chứ, tôi biết những cả những xấu xa xảy ra ở đó."
- "Vậy mà anh vẫn vào đạo. Vô lý thật!"
- Anh Do Thái liền tiếp: "Vì thế mà tôi mới vào đạo. Bởi loạn đến cỡ đó mà Giáo hội ấy vẫn đứng vững thì tôi tin chắc phải có một bàn tay nào đó nâng đỡ."
Tôi tin rằng, có một cái gì rất quan trọng trong những ngược đời đó. Thực tế, trong Giáo Hội Công Giáo đã không bao giờ thiếu những gương xấu ngoài sức tưởng tượng con người. Vậy mà nó vẫn trụ được, dù lắm khi cả trong nước mắt và kêu than. Nó vẫn tồn tại, vẫn tạo nên được những vị tử đạo và tín hữu lớn, những người sẵn sàng hiến thân đi truyền giáo, làm y tá, cô giáo; điều đó cho thấy phải có một bàn tay nâng đỡ nó.
Giáo Hội hiện diện như một chủ thể thật. Nhưng chủ thể đó chỉ hiện diện và tồn tại nhờ Chúa, chứ không do con người.
Trích sách "Thiên Chúa và Trần thế", ĐHG BENEDICTO XVI