Behold God’s Providence
- Tham gia
- 17/12/23
- Bài viết
- 625
- Chủ đề Author
- #1
Bước vào giai đoạn thanh thiếu niên, con cái thường trải qua những thay đổi lớn về cả tâm lý và thể chất. Nhiều cha mẹ lo lắng, thậm chí sợ hãi khi phải đối mặt với những khó khăn của giai đoạn này: nổi loạn, cãi lại, và những cảm xúc thất thường. Làm thế nào để cha mẹ Công giáo có thể nuôi dạy con vững vàng qua những biến động này, giữ vững giá trị đạo đức và lòng tin vào Chúa, trong khi vẫn đối phó với những thách thức của xã hội hiện đại?
Sự thay đổi lớn
Tuổi teen mang theo những thay đổi nhanh chóng về cơ thể và tâm lý. Các em có thể trở nên cáu kỉnh, nổi loạn, hay dường như vô ơn. Nhiều người cho rằng đây là bản chất tự nhiên của tuổi teen, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, niềm vui và sự năng động. Những biểu hiện tiêu cực chỉ là phản ứng với các biến động trong cơ thể và áp lực xã hội, chứ không phải tính cách bẩm sinh.
Ngày nay, các yếu tố văn hóa và môi trường đóng vai trò lớn trong việc định hình hành vi của thanh thiếu niên. Khi văn hóa hiện đại len lỏi vào gia đình qua từng kênh thông tin, cha mẹ cần có sự hiểu biết sâu sắc để hướng dẫn con cái vượt qua cơn sóng này mà không bị cuốn theo.
Ngày nay, các yếu tố văn hóa và môi trường đóng vai trò lớn trong việc định hình hành vi của thanh thiếu niên. Khi văn hóa hiện đại len lỏi vào gia đình qua từng kênh thông tin, cha mẹ cần có sự hiểu biết sâu sắc để hướng dẫn con cái vượt qua cơn sóng này mà không bị cuốn theo.
Ảnh: Chaybabii with luv/Unsplash
Tự do biểu đạt nhưng luôn đi kèm với tôn trọng
Các chuyên gia nuôi dạy trẻ thường khuyên cha mẹ cho phép con cái tự do biểu đạt bản thân. Điều này không sai, nhưng tự do đó phải được đặt trong khuôn khổ của sự tôn trọng. Một thiếu niên có thể bày tỏ quan điểm của mình một cách lịch sự và có lý, như: "Mẹ à, con nghĩ rằng mình đã có trách nhiệm và xứng đáng được nhiều quyền lợi hơn." Nhưng nếu câu nói chuyển thành: "Mẹ thật vô lý, mẹ chỉ muốn ra lệnh cho người khác," thì đó đã vượt qua giới hạn của sự tôn trọng.
Tôn trọng là nền tảng cho mọi mối quan hệ, kể cả giữa cha mẹ và con cái. Cha mẹ cần dạy con rằng lời nói thiếu tôn trọng sẽ không bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp.
Tôn trọng là nền tảng cho mọi mối quan hệ, kể cả giữa cha mẹ và con cái. Cha mẹ cần dạy con rằng lời nói thiếu tôn trọng sẽ không bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp.
Ảnh: Minh Nguyen/Unsplash
Điện thoại thông minh: Kẻ phá hủy vô hình
Ngày nay, công nghệ là một phần không thể thiếu của cuộc sống, nhưng nó cũng mang theo nhiều nguy cơ cho thanh thiếu niên. Việc trao cho con chiếc điện thoại thông minh quá sớm là một quyết định mà nhiều cha mẹ phải hối hận. Khi được kết nối với thế giới mạng, trẻ em có thể tiếp cận với bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ đâu. Điều này không chỉ khiến chúng dễ bị ảnh hưởng bởi những giá trị sai lệch, mà còn làm yếu đi mối liên kết giữa cha mẹ và con cái.
Nhiều chuyên gia khuyên rằng nên giữ điện thoại cho đến khi trẻ đủ 13 tuổi, dù có thể vẫn còn quá sớm. Độ tuổi không phải là yếu tố quyết định duy nhất, mà điều quan trọng hơn là sự đáng tin cậy. Cha mẹ cần cân nhắc kỹ lưỡng, dựa trên sự trưởng thành và khả năng tự chịu trách nhiệm của con trước khi trao cho chúng chiếc điện thoại.
Nhiều chuyên gia khuyên rằng nên giữ điện thoại cho đến khi trẻ đủ 13 tuổi, dù có thể vẫn còn quá sớm. Độ tuổi không phải là yếu tố quyết định duy nhất, mà điều quan trọng hơn là sự đáng tin cậy. Cha mẹ cần cân nhắc kỹ lưỡng, dựa trên sự trưởng thành và khả năng tự chịu trách nhiệm của con trước khi trao cho chúng chiếc điện thoại.
Ảnh: Unsplash+
Đừng đặt quá nhiều kỳ vọng
Khi được hỏi, hầu hết cha mẹ đều trả lời rằng họ muốn nuôi dạy một đứa trẻ "con nhà người ta", nghĩa là con cái họ sẽ nổi bật về nhân cách, đức hạnh và sự trưởng thành. Nhưng để làm được điều này, cha mẹ cần giám sát con kỹ lưỡng hơn, đặt ra những quy tắc nghiêm ngặt hơn và trao tự do cho con muộn hơn so với nhóm bạn đồng trang lứa.
Việc cha mẹ đặt kỳ vọng quá cao vào lứa tuổi teen, chúng có thể tỏ ra bất mãn và nổi loạn. Tuy nhiên, việc dạy dỗ con cái theo những giá trị đạo đức và đức hạnh là cách tốt nhất để chúng phát triển thành những người trưởng thành có trách nhiệm và biết tôn trọng.
Việc cha mẹ đặt kỳ vọng quá cao vào lứa tuổi teen, chúng có thể tỏ ra bất mãn và nổi loạn. Tuy nhiên, việc dạy dỗ con cái theo những giá trị đạo đức và đức hạnh là cách tốt nhất để chúng phát triển thành những người trưởng thành có trách nhiệm và biết tôn trọng.
Tóm lại
Xã hội ngày nay thường thúc ép cha mẹ nhượng bộ quá sớm, cho phép con cái tự do vượt quá tầm kiểm soát. Tuy nhiên, làm cha mẹ là phải biết chống lại những áp lực này vì lợi ích của con mình. Chúng ta không cần phải làm theo số đông; thay vào đó, hãy nuôi dạy con cái dựa trên những giá trị vững chắc và đạo đức Công Giáo. Hãy đứng vững, kiên quyết và yêu thương con cái một cách mạnh mẽ. Khi đó, bạn cũng sẽ là bậc cha mẹ đáng tự hào, người không chỉ nuôi dạy một đứa trẻ, mà còn góp phần xây dựng một thế hệ tương lai đầy phẩm chất.
Phải làm gì?
Docat 118: Có phải gia đình cũng đóng góp điều gì đó cho xã hội?
Vâng, mọi điều gia đình thực hiện cho chính mình và cho các thành viên trong nội bộ gia đình thì cũng liên quan đến xã hội. Suy cho cùng, một xã hội chỉ phồn vinh nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp đối với các cá nhân trong xã hội, nếu họ cảm thấy được trân trọng và yêu mến. Trong gia đình, người ta học được cách đối xử cho và nhận nhờ hy sinh và chấp nhận, đó là cách đối xử hoàn toàn khác với kiểu đổi chác mua bán của cơ chế thị trường. Cũng thế, việc các cá nhân học biết trong gia đình ý nghĩa của trách nhiệm và liên đới sẽ có lợi cho xã hội: một người chứng tỏ mình có trách nhiệm và biết liên đới “trong những việc nhỏ” sẽ có thể làm như thế “trong những việc lớn”. Ở đâu người ta học biết tận tâm với người nghèo, bệnh nhân, hay người già yếu tốt hơn nếu không phải là ngay trong gia đình? Ở đâu người ta hiểu rõ hơn tình cảnh của người cô độc, tuyệt vọng, hay bị bỏ rơi nếu không phải là gia đình? Làm sao người ta có thể trở nên nhạy cảm với các vấn đề nan giải trong cấu trúc xã hội nếu gia đình của người ấy không làm gương? Như vậy, ta thấy gia đình góp một phần đáng giá, không thể thay thế, vào việc “nhân bản hoá xã hội” (C. Kissling).