Thành viên
- Tham gia
- 2/1/24
- Bài viết
- 134
- Chủ đề Author
- #1
Em thương mến,
Tôi biết rằng với nhiều người, việc thức dậy có thể là một thử thách khó khăn. Có những ngày, dường như sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta ngủ mãi mãi, để thoát khỏi nỗi lo âu, gánh nặng và nỗi sợ hãi. Tôi hiểu cảm giác của em khi em nói, “Em không biết em thức dậy để làm gì…”—với một số người, ý tưởng bắt đầu một ngày mới có thể cảm thấy trống rỗng, vô nghĩa, như không có mục đích gì cả. Và trong những ngày như vậy, việc nói, “Chào buổi sáng, một ngày mới bắt đầu…” có thể cảm thấy như một điều xa xỉ không thể với tới.
Tôi muốn em biết rằng tôi cảm được tâm sự em trong nỗi khó khăn này.
Sáng nay, tôi thức dậy và chơi một đoạn nhạc—Morning trong Peer Gynt Suite của nhà soạn nhạc cổ điển Grieg. Giai điệu ấy khiến tôi nhớ đến những con sóng, nhẹ nhàng vỗ về rồi dâng lên, rồi hạ xuống, đôi khi không lường trước được với những nốt nhạc sắc thăng giáng bất ngờ. Đến gần cuối, nó đạt đến cao trào mạnh mẽ, một nốt Mi thứ 4 cao vút, gần như đang nói với chúng ta rằng bài hát đã kết thúc. Nhưng nó không dừng lại ở đó. Nhạc lại quay về điểm bắt đầu, tiếp tục, chậm dần cho đến khi kết thúc một cách yên tĩnh, nhẹ nhàng, gọi là Perdensodi.
Khi tôi chơi xong đoạn nhạc này, tôi nghĩ đến em. Mỗi buổi sáng, giống như những con sóng trong bài hát, có thể dường như bình yên lúc đầu. Nhưng nếu chúng ta nhìn kỹ hơn, chúng ta sẽ thấy cuộc sống thay đổi vần xoay với những thử thách, những điều còn mịt mờ xa tít, những khoảnh khắc gian khó ngập chìm, hoang mang và trống rỗng. Có những lúc chúng ta cảm thấy như mình đã cạn kiệt tất cả sức lực, và chúng ta tin rằng đó chắc là kết thúc. Nhưng cuộc sống có nhịp điệu riêng của nó, một nhịp điệu không bao giờ dừng lại. Nó vẫn tiếp diễn, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa.
Em,
Tôi tin rằng cuộc sống—dù có khó khăn đến đâu—vẫn là điều đáng trân trọng. Đúng vậy, đêm có thể dài và tối, và chúng ta có thể cảm thấy lạc lõng hay tan vỡ. Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc tối tăm ấy, hãy nhớ: luôn có một ngày mới, và mặt trời sẽ lại mọc. Em là, và mãi mãi là, con cái của Ánh sáng. Ngay cả khi em cảm thấy mình đang đi rất chậm. Nhưng hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước chân đầu tiên. Tôi tin em vẫn đang vươn lên, mạnh mẽ và rực rỡ hơn với mỗi bình minh mới.
Đôi khi không cảm thấy ổn cũng là một điều bình thường cho một con người bình thường.
Đôi khi phải vật lộn chiến đấu với khó khăn là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng xin hãy nhớ rằng tôi ở đây, gửi đến em sự hỗ trợ và những lời cầu nguyện chân thành nhất.
Buổi sáng nay đã bắt đầu, và cùng với nó là hy vọng. Hãy nhớ em không hề đơn độc trong hành trình này.
"Ngay từ buổi sớm mai,
xin cho con nghiệm thấy tình thương của Chúa,
vì con vẫn tin cậy nơi Ngài.
Xin chỉ dạy đường lối phải theo,
vì con nâng tâm hồn lên cùng Chúa." (Tv 143:8)
Yeuthuong,
Little-pencil
Tôi muốn em biết rằng tôi cảm được tâm sự em trong nỗi khó khăn này.
Sáng nay, tôi thức dậy và chơi một đoạn nhạc—Morning trong Peer Gynt Suite của nhà soạn nhạc cổ điển Grieg. Giai điệu ấy khiến tôi nhớ đến những con sóng, nhẹ nhàng vỗ về rồi dâng lên, rồi hạ xuống, đôi khi không lường trước được với những nốt nhạc sắc thăng giáng bất ngờ. Đến gần cuối, nó đạt đến cao trào mạnh mẽ, một nốt Mi thứ 4 cao vút, gần như đang nói với chúng ta rằng bài hát đã kết thúc. Nhưng nó không dừng lại ở đó. Nhạc lại quay về điểm bắt đầu, tiếp tục, chậm dần cho đến khi kết thúc một cách yên tĩnh, nhẹ nhàng, gọi là Perdensodi.
Khi tôi chơi xong đoạn nhạc này, tôi nghĩ đến em. Mỗi buổi sáng, giống như những con sóng trong bài hát, có thể dường như bình yên lúc đầu. Nhưng nếu chúng ta nhìn kỹ hơn, chúng ta sẽ thấy cuộc sống thay đổi vần xoay với những thử thách, những điều còn mịt mờ xa tít, những khoảnh khắc gian khó ngập chìm, hoang mang và trống rỗng. Có những lúc chúng ta cảm thấy như mình đã cạn kiệt tất cả sức lực, và chúng ta tin rằng đó chắc là kết thúc. Nhưng cuộc sống có nhịp điệu riêng của nó, một nhịp điệu không bao giờ dừng lại. Nó vẫn tiếp diễn, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa.
Em,
Tôi tin rằng cuộc sống—dù có khó khăn đến đâu—vẫn là điều đáng trân trọng. Đúng vậy, đêm có thể dài và tối, và chúng ta có thể cảm thấy lạc lõng hay tan vỡ. Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc tối tăm ấy, hãy nhớ: luôn có một ngày mới, và mặt trời sẽ lại mọc. Em là, và mãi mãi là, con cái của Ánh sáng. Ngay cả khi em cảm thấy mình đang đi rất chậm. Nhưng hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước chân đầu tiên. Tôi tin em vẫn đang vươn lên, mạnh mẽ và rực rỡ hơn với mỗi bình minh mới.
Đôi khi không cảm thấy ổn cũng là một điều bình thường cho một con người bình thường.
Đôi khi phải vật lộn chiến đấu với khó khăn là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng xin hãy nhớ rằng tôi ở đây, gửi đến em sự hỗ trợ và những lời cầu nguyện chân thành nhất.
Buổi sáng nay đã bắt đầu, và cùng với nó là hy vọng. Hãy nhớ em không hề đơn độc trong hành trình này.
"Ngay từ buổi sớm mai,
xin cho con nghiệm thấy tình thương của Chúa,
vì con vẫn tin cậy nơi Ngài.
Xin chỉ dạy đường lối phải theo,
vì con nâng tâm hồn lên cùng Chúa." (Tv 143:8)
Yeuthuong,
Little-pencil
- Ảnh trong bài: Canva