- Chủ đề Author
- #1
Trong suốt 13 năm bị giam cầm, tù tội, Đức Cố hồng y Fx. Nguyễn Văn Thuận không chỉ để lại nơi những quản giáo, những cán bộ công an được cắt cử canh ngài, mà ngay cả những tù nhân ngoại giáo một thời bị giam chung trong trại tù một tình cảm sâu đậm. Dưới đây là chứng từ của một cựu tù nhân không công giáo về Đức cố Hồng y do thầy Giuse Vũ Văn Được, C.Ss.R., một cựu tù nhân lương tâm, ghi lại.
Ảnh: Vatican news
"Tôi có thời gian sống khoảng gần một năm bên cạnh Cụ Giám mục Nguyễn Văn Thuận tại trại cải tạo B14, Thanh Liệt, Hà Nội. Tôi là người ngoài Công giáo, nhưng tôi rất kính trọng Cụ vì trước khi vào tù vợ tôi là người Nha Trang đã từng nói với tôi về Cụ, một cha đạo tài đức.
Hai buồng giam của chúng tôi bị ngăn cách bởi một bức tường vững chắc, nên không bao giờ chúng tôi nhìn thấy nhau được. Nhưng qua một vài cái lỗ nhỏ ở phía trên gần mái nhà, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện được với nhau những lúc không có bảo vệ.
Cụ Thuận rất thương tôi vì nhà tôi tận Sài Gòn và hơn 7 năm bị tù ở Miền Bắc tôi hầu như không được gia đình viếng thăm, tiếp tế. Cứ sau ngày 15 và ngày 30 hàng tháng Cụ thường tìm cách chuyển cho tôi và một vài buồng giam chung quanh chút quà mà Cụ nhận được từ người thân ở bên ngoài, khi thì một ít muối vừng khi thì một ít lạc rang, khi thì một vài cái kẹo.
Hai buồng giam của chúng tôi bị ngăn cách bởi một bức tường vững chắc, nên không bao giờ chúng tôi nhìn thấy nhau được. Nhưng qua một vài cái lỗ nhỏ ở phía trên gần mái nhà, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện được với nhau những lúc không có bảo vệ.
Cụ Thuận rất thương tôi vì nhà tôi tận Sài Gòn và hơn 7 năm bị tù ở Miền Bắc tôi hầu như không được gia đình viếng thăm, tiếp tế. Cứ sau ngày 15 và ngày 30 hàng tháng Cụ thường tìm cách chuyển cho tôi và một vài buồng giam chung quanh chút quà mà Cụ nhận được từ người thân ở bên ngoài, khi thì một ít muối vừng khi thì một ít lạc rang, khi thì một vài cái kẹo.
Thầy Giuse Vũ Văn Được, C.Ss.R., một cựu tù nhân lương tâm
Hành động chuyển quà hoặc nói chuyện giữa các buồng giam là một việc không thể, nhưng vì tình thương, Cụ đã bất chấp những sự phiền phức để làm việc đó với tất cả tấm lòng chân thành, quý mến của Cụ.
Tôi không bao giờ quên một lần Cụ trèo lên để chuyển quà cho tôi, không may Cụ trượt chân bị ngã. Tôi nghe thấy tiếng "uỵch" rất nặng từ phòng giam của Cụ, liền hỏi rất to: "Cụ ơi, có chuyện gì vậy?", nhưng không thấy Cụ trả lời. Tôi lo lắng liền gọi cán bộ trại giam nhưng vì lúc đó là giờ nghỉ nên không thấy ai đến ứng cứu. Một giờ sau, Cụ mới cho biết Cụ bị ngã đau quá nên không trả lời tôi được.
Tôi rất cảm động không phải chỉ vì chút quà nhỏ của Cụ dành cho những người tù như tôi, nhưng còn vì tấm lòng của Cụ. Cái làm tôi ấn tượng nhất về Cụ là lòng nhân hậu, tình yêu thương của Cụ đối với mọi người xung quanh. Chính Cụ đã truyền cho tôi những tia hi vọng trong những lúc tôi tuyệt vọng, tưởng rằng không bao giờ vượt qua được."
- Nguồn: Được Vũ
Cùng chủ đề