Viết cho những ngày mệt mỏi với mạng xã hội

5.00 star(s) 1 Vote
Thành viên
Tham gia
17/12/24
Bài viết
93

Mỗi ngày, mở điện thoại ra, lướt qua lướt lại nhìn thấy ai cũng thành công, cũng hạnh phúc, ai cũng vui vẻ viên mãn, còn mình thì….chẳng đâu vào đâu?. Đó hẳn là cảm giác mà nhiều người trong chúng ta từng đối diện trên mạng xã hội.​


nghiện mạng xã hội.jpg
Ảnh: Canva

Người ta khoe những bữa ăn đắt tiền, bạn cũng muốn thử. Người ta du lịch sang chảnh, bạn cũng muốn đi. Người ta có người yêu đẹp đôi, bạn cũng khát khao như thế. Mỗi bức ảnh, mỗi video bạn lướt qua như nhắc bạn rằng mình vẫn đang thiếu thứ gì đó. Dần dần, bạn chẳng còn biết mình thực sự muốn gì. Bạn chỉ đang chạy theo những gì người khác vẽ ra, như một con thuyền lênh đênh giữa biển mà không biết mình nên chèo về đâu.

Nhưng, có lẽ sau bao năm dùng mạng xã hội, chúng ta nhận ra rằng, nơi đấy chỉ là một thế giới “lọc chọn”. Người ta chỉ khoe điều đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất mà thôi. Phía sau những bức ảnh hoàn mỹ kia có thể là những ngày tháng mệt mỏi, áp lực, hoặc thậm chí là cô đơn đến trống rỗng. Cuộc sống thật không hoàn toàn lộng lẫy như một thước phim ngắn trên TikTok hay một story vài giây trên Instagram.

Sau bao năm dùng mạng xã hội, chúng ta bắt đầu nhận ra rằng, hãy cứ sống thật, chẳng cần chạy theo ai cả. Bình thản sống chậm lại, bước ra thế giới thực tận hưởng bữa cơm giản dị với gia đình, dành thời gian đọc một cuốn sách hay, trò chuyện với người thân, hay thinh lặng ngồi chia sẻ tâm tình với Chúa. Cuộc sống, chẳng cần phải giống ai cả, miễn thấy an lành trong tâm hồn là hạnh phúc.

Mạng xã hội, sau bao năm đã làm ta kiệt sức, giờ là lúc lùi lại, mỗi ngày tạm ngắt kết nối vài tiếng để kết nối lại với chính mình. Hạnh phúc đâu nằm ở tầm hình nhiều like, mà nằm trong bữa cơm đầy ắp tiếng cười với gia đình nhỏ của mình.

Cuộc sống của chúng ta đủ giá trị, đủ trọn vẹn, đủ đáng yêu ngay cả khi không ai "thả tim" cho mình. Đừng quên điều đó nhé.​
 

Đức cha Vinh Sơn Phạm Văn Dụ: Vị mục tử 30 năm bị cách ly | Phải làm gì? | Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt: "Khi về Lạng sơn, tôi mới hiểu được hết những tình cảm sâu nặng giáo dân dành cho ngài. Đi đâu cũng thấy mọi người nhắc đến ngài với những tâm tình thương mến, kính phục. Chỗ nào cũng nghe trích dẫn những lời ngài đã dậy dỗ, khuyên bảo. Ảnh hưởng của ngài thật lớn lao, rộng rãi và sâu xa. Hình ảnh ngài bàng bạc khắp nơi. Giáo dân thấy ngài trong những hiện tượng thiên nhiên. Khi an táng ngài, trời mưa như trút đến nỗi các Đức Giám mục và các linh mục không thể bước ra phần mộ. Tại phần mộ, dù người ta đã che bạt, nước vẫn chảy xuống như thác. Giáo dân càng thương nhớ ngài hơn. Ngày giỗ đầu được bình an. Giỗ năm thứ hai, trời mưa như trút đến nỗi không thể dâng lễ ngoài trời, dù đã che rạp. Mưa trĩu nước trên bạt che làm sập khung sắt. Rạp đổ xuống làm vỡ cả tượng thánh Giuse. Giáo dân càng thương nhớ ngài tha thiết. Giỗ mãn tang trời mưa lớn hơn. Nước dâng lên ngập lụt làm mọi người vừa tan lễ phải chạy vội về thu dọn đồ đạc. Đoàn Thất khê dự lễ về phải bỏ xe, đi bè qua chỗ nước lụt. Đoàn Cao bằng phải vòng qua ngả Thái nguyên để về cho kịp lễ ngày Chủ nhật. Giáo dân cho đó là tiếng ngài nhắc nhở chúng ta rằng đời sống chưa hết đau khổ, chưa hết chiến đấu. Giỗ năm thứ 4, mưa bão đánh gẫy cành nhãn lớn nhất, nơi treo quả chuông. Quả chuông vốn đã nứt nẻ lại rơi xuống một lần nữa, may mà không vỡ thêm. Tất cả những việc ấy làm người dân càng nhớ đến ngài. Mọi người đều ứa lệ khi nhớ đến những đoạn đời đau khổ ngài đã trải qua. Tượng Đức Mẹ để dưới cây nhãn tuy cũ kỹ, nhưng giáo dân vẫn muốn giữ lại, vẫn thích cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ cũ, vì tượng cũ làm họ nhớ đến Đức Cha Vinhsơn Phaolô. Đã bao lần ngài đứng trước tượng Đức Mẹ này, cầu nguyện với cả đau đớn và nước mắt. Quả thật sự hiện diện càng âm thầm lại càng có sức lan tỏa rộng lớn, càng đau đớn lại càng đi sâu vào lòng người."

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên