phailamgi?
- Tham gia
- 25/1/24
- Bài viết
- 247
- Chủ đề Author
- #1
Có những người, khi bạn bè đăng ảnh đi chơi thì họ lại bình luận “không thấy cuộc gọi nhỡ nào”. Nhưng khổ nỗi, khi mời họ cùng đi thì lại từ chối liền. Không mời thì lại trách, mời thì không đi. Một vòng luẩn quẩn. Có lẽ họ đang rơi vào một trạng thái tạm gọi là “thích một mình nhưng sợ cô đơn”
Ảnh: phailamgi.com
Thích một mình nhưng sợ cô đơn là một trạng thái tâm lý phức tạp mà nhiều người trải qua trong cuộc sống hiện đại. Nó bộc lộ sự nghịch lý giữa mong muốn được tự do, không bị ràng buộc và nỗi sợ hãi về việc bị bỏ rơi hoặc không được kết nối với người khác. Có người vừa muốn tự do một mình rong ruổi giữa đời, nhưng lại vừa sợ bị cô độc trong chính hành trình của cuộc đời. Họ thích cái cảm giác thoải mái không bị ràng buộc trong bất kỳ mối quan hệ nào nhưng lại sợ “ế”, cứ phải sống một mình như thế này mãi.
Sự thích thú trong việc ở một mình
Nhiều người thấy rằng việc dành thời gian một mình giúp họ nạp lại năng lượng, tập trung vào sở thích cá nhân hoặc công việc mà không bị xao lãng. Sự yên tĩnh và không gian riêng tư cho phép sự sáng tạo và tự suy tư phát triển, là điều kiện cần thiết cho sự phát triển cá nhân và tự hiểu biết. Trong những khoảnh khắc này, cô đơn không còn là nỗi sợ mà trở thành một trạng thái mong muốn, một không gian để tái kết nối với bản thân.
Nỗi sợ hãi cô đơn
Tuy nhiên, đằng sau mong muốn được ở một mình, nỗi sợ hãi cô đơn luôn tồn tại. Cô đơn không chỉ là việc thiếu vắng sự hiện diện của người khác mà còn là cảm giác bị tách biệt, không được hiểu và chia sẻ. Trong một thế giới ngày càng kết nối, việc thiếu sự gắn kết thực sự với những người xung quanh có thể tạo ra một cảm giác cô đơn sâu sắc, khiến cho cá nhân cảm thấy bị lạc lõng giữa đám đông.
Thiên Chúa không tạo dựng con người như một “hữu thể cô độc”
Nhưng Ngài muốn tạo con người thành một “hữu thể xã hội”. Bởi đó, đời sống xã hội không phải là cái gì nằm ngoài con người: con người chỉ có thể tăng trưởng và thực hiện ơn gọi của mình trong tương quan với người khác (TLHTXH 149).
Cô đơn là một phần tất yếu trong cuộc sống dù chúng ta có muốn hay không. Dù ở một mình hay ở giữa đám đông nhưng nếu không có sự kết nối thì ta vẫn bị rơi vào trạng thái tâm lý cảm thấy cô đơn. Đôi khi ta cần những phút giây tạm ngừng kết nối với thế giới bên ngoài để có thể kết nối với chính bản thân hay với một Đấng cao hơn ta. Nhưng nếu ta chỉ mãi thu mình lại mà không mở ra với các mối tương quan xã hội thì ta khó có thể sống trọn vẹn với bản tính làm người mà Chúa đặt vào nới chúng ta – bản tính xã hội của con người.
Thích một mình nhưng sợ cô đơn là một trạng thái tâm lý phức tạp mà nhiều người trải qua trong cuộc sống hiện đại. Nó bộc lộ sự nghịch lý giữa mong muốn được tự do, không bị ràng buộc và nỗi sợ hãi về việc bị bỏ rơi hoặc không được kết nối với người khác. Có người vừa muốn tự do một mình rong ruổi giữa đời, nhưng lại vừa sợ bị cô độc trong chính hành trình của cuộc đời. Họ thích cái cảm giác thoải mái không bị ràng buộc trong bất kỳ mối quan hệ nào nhưng lại sợ “ế”, cứ phải sống một mình như thế này mãi.
Sự thích thú trong việc ở một mình
Nhiều người thấy rằng việc dành thời gian một mình giúp họ nạp lại năng lượng, tập trung vào sở thích cá nhân hoặc công việc mà không bị xao lãng. Sự yên tĩnh và không gian riêng tư cho phép sự sáng tạo và tự suy tư phát triển, là điều kiện cần thiết cho sự phát triển cá nhân và tự hiểu biết. Trong những khoảnh khắc này, cô đơn không còn là nỗi sợ mà trở thành một trạng thái mong muốn, một không gian để tái kết nối với bản thân.
Nỗi sợ hãi cô đơn
Tuy nhiên, đằng sau mong muốn được ở một mình, nỗi sợ hãi cô đơn luôn tồn tại. Cô đơn không chỉ là việc thiếu vắng sự hiện diện của người khác mà còn là cảm giác bị tách biệt, không được hiểu và chia sẻ. Trong một thế giới ngày càng kết nối, việc thiếu sự gắn kết thực sự với những người xung quanh có thể tạo ra một cảm giác cô đơn sâu sắc, khiến cho cá nhân cảm thấy bị lạc lõng giữa đám đông.
Thiên Chúa không tạo dựng con người như một “hữu thể cô độc”
Nhưng Ngài muốn tạo con người thành một “hữu thể xã hội”. Bởi đó, đời sống xã hội không phải là cái gì nằm ngoài con người: con người chỉ có thể tăng trưởng và thực hiện ơn gọi của mình trong tương quan với người khác (TLHTXH 149).
Cô đơn là một phần tất yếu trong cuộc sống dù chúng ta có muốn hay không. Dù ở một mình hay ở giữa đám đông nhưng nếu không có sự kết nối thì ta vẫn bị rơi vào trạng thái tâm lý cảm thấy cô đơn. Đôi khi ta cần những phút giây tạm ngừng kết nối với thế giới bên ngoài để có thể kết nối với chính bản thân hay với một Đấng cao hơn ta. Nhưng nếu ta chỉ mãi thu mình lại mà không mở ra với các mối tương quan xã hội thì ta khó có thể sống trọn vẹn với bản tính làm người mà Chúa đặt vào nới chúng ta – bản tính xã hội của con người.
Ảnh: phailamgi.com
Phải Làm Gì?
Phải Làm Gì?
Docat 48: Tại sao mỗi người là một hữu thể xã hội?
Một người chỉ có thể sống sót và phát triển nhờ vào sự giúp đỡ của những người khác. Làm người không chỉ là sống trong mối liên hệ tốt đẹp với Thiên Chúa, mà còn phải cố gắng cẩn trọng để giữ mối giao hảo với những người khác nữa. Điều này khởi đầu từ trong gia đình, rồi thể hiện nơi nhóm bạn bè, và cuối cùng mở ra cho xã hội. Điểm cơ bản ở chiều kích xã hội của con người là chúng ta được tạo dựng có nam có nữ (St 2,23). Ngay từ đầu, nam và nữ có cùng phẩm giá như nhau. Họ giúp đỡ lẫn nhau, và bổ túc cho nhau, để cùng nhau đương đầu với cuộc sống. Thiên Chúa làm cho sự kết hợp yêu thương giữa nam và nữ sinh hoa kết quả nơi đứa con của họ. Đây là lý do vì sao gia đình là tế bào nguyên thuỷ của mọi xã hội.
Cùng chủ đề