Thành viên
- Tham gia
- 22/12/23
- Bài viết
- 143
- Chủ đề Author
- #1
Mỗi lần chạy xe trên đường mà thấy bóng áo vàng đứng từ xa, tôi thề là tim tôi "đập loạn xạ" như trống trận. Dù không phạm lỗi gì, giấy tờ cũng đầy đủ, nhưng không hiểu sao người nó cứ run run, lòng dạ thì bồn chồn, y như cái cảm giác… hồi nhỏ đi học sợ bị gọi lên bảng mà bài thì chưa học thuộc.
Ảnh minh họa: luatvietnam.vn
"Không làm gì sai mà cũng lo sợ, ngộ ghê!" – tôi tự nhủ với chính mình. Nhưng ngẫm lại thì, chắc không chỉ mình tôi đâu, mà nhiều người cũng vậy.
Ám ảnh từ… chuyện xung quanh
Thật ra, cái nỗi sợ này một phần do "nghe kể hoài" riết rồi thành ám ảnh. Bao nhiêu câu chuyện truyền miệng kiểu như: "Đang yên đang lành cũng bị bắt thổi nồng độ cồn", "Dừng lại kiểm tra giấy tờ, kiếm cớ bắt lỗi", rồi "Bị phạt mà không biết mình sai ở đâu"… Mấy chuyện này truyền tai nhau trên mạng xã hội hay ở mấy quán cà phê vỉa hè làm người ta "tự hình dung" rồi… đâm lo sợ.Thêm nữa, có khi người thân mình cũng gặp phải mấy tình huống "cười ra nước mắt". Cô tôi kể bữa đi chợ, bị bắt dừng xe vì quên đội nón bảo hiểm – mà cái nón bà lại cầm trên tay quên đội vào. Cái lỗi là đúng rồi, nhưng bà cụ cứ vừa lo sợ, vừa giận mình, về nhà thở dài mãi.
Sợ mất thời gian: Lỡ hẹn một cái là "toang" hết
Mấy anh giao thông đứng đó có khi chẳng bắt mình đâu, nhưng cái cảm giác bị dừng xe rồi "mời vào lề kiểm tra" là mất nguyên buổi luôn. Đi làm muộn thì sếp càu nhàu, đón con trễ thì con tủi thân, chưa kể lỡ hẹn khách hàng quan trọng thì thôi… cũng chẳng biết nói gì. Thành ra cứ thấy bóng dáng các anh, dù chỉ đang làm nhiệm vụ bình thường thôi, mà người đi đường cũng "tự nhảy số" trong đầu: "Liệu có bị gọi vào không?!"Thật lòng, tôi biết kiểm tra cũng vì an toàn chung, nhưng nghĩ tới chuyện phải "hầu chuyện" mấy anh một lúc là thấy phiền phức, mất thời gian lắm!
Cái áp lực vô hình từ "quyền lực"
Cảnh sát giao thông, dù sao cũng là người thực thi pháp luật – cái "uy quyền" của họ khiến người ta tự nhiên thấy… nhỏ bé. Đứng trước mấy anh, có cái cảm giác mình bị "ở kèo dưới" hẳn. Họ hỏi gì, mình phải trả lời đàng hoàng, giấy tờ gì cũng phải rút ra đầy đủ. Cái tâm lý này khó giải thích lắm, giống như đứng trước một giáo viên khó tính vậy, dù mình không làm gì sai cũng tự cảm thấy mình "có lỗi".Đôi khi, chính cái "quyền lực" này tạo ra khoảng cách, khiến người dân như tôi thấy… ngợp. Mà đã ngợp thì làm sao mà thoải mái được.
Ảnh hưởng từ văn hóa và xã hội: Cứ thấy áo vàng là "căng"
Từ nhỏ đến lớn, hình ảnh cảnh sát giao thông thường gắn với hình ảnh "phạt lỗi" nhiều hơn là giúp đỡ. Nhìn các anh đứng chốt ở ngã tư hay đường lớn, ai cũng liên tưởng đến việc bị "thổi còi", bị "dừng xe". Báo chí, mạng xã hội đôi khi cũng góp phần tạo nên nỗi lo này khi phóng đại những câu chuyện tiêu cực. Rồi người ta nhìn vào cái tiêu cực trước, quên mất rằng mấy anh cũng đang làm nhiệm vụ của mình.Cái này giống như một thói quen phản xạ thôi, kiểu thấy áo vàng thì nghĩ ngay: "Trời ơi, không biết có bị gọi vô không nữa?" Chưa bị gì đã sợ!
Thật ra, cái "nỗi sợ áo vàng" của dân mình cũng là từ những điều nho nhỏ mà thành. Ai cũng mong luật pháp được thực thi nghiêm minh, giao thông an toàn, nhưng giá mà mấy anh cảnh sát giao thông có thể gần gũi và nhẹ nhàng hơn, bớt tạo áp lực cho người dân khi làm nhiệm vụ thì tốt biết mấy.
Còn chúng tôi – người đi đường – chắc cũng phải tập sống văn minh hơn, tự tin vì mình đã đi đúng luật. Và quan trọng là đừng quá lo lắng trước khi thực sự có vấn đề gì. Thấy các anh giao thông, cứ nhẹ nhàng mỉm cười rồi đi thôi!
"Sợ gì chứ, mình có làm gì sai đâu mà lo?"
Nhưng mà… tim vẫn đập nhanh hơn bình thường mỗi lần thấy bóng áo vàng ấy.
Cùng chủ đề