Behold God’s Providence
- Tham gia
- 17/12/23
- Bài viết
- 520
- Chủ đề Author
- #1
Giáo hội luôn nhìn nhận phẩm giá bình đẳng và tán thành sự khác biệt giữa nam và nữ. Chính vì thế, Giáo hội phủ nhận lý thuyết phái tính như một hệ tư tưởng vì Giáo hội có quyền và bổn phận can thiệp khi lợi ích tự nhiên, siêu nhiên của con người và xã hội bị đe dọa. Vì những tác động tiêu cực tới xã hội, Giáo hội gọi lý thuyết phái tính là "sự thực dân hóa tư tưởng".
Ảnh: Norbu GYACHUNG/Unsplash
Ảnh hưởng đến xã hội
Lý thuyết phái tính ảnh hưởng xã hội ở hai cấp độ:
- Cấp độ chính trị và lập pháp: Các nhà lý thuyết phái tính gây áp lực để thay đổi diện mạo của hôn nhân, gia đình. Họ kêu gọi hợp pháp hóa và sự chấp thuận của xã hội đối với các mô hình mới về hôn nhân và gia đình nhân danh sự tiến bộ, khoan dung, quyền bình đẳng, bao gồm cả quyền nhận con nuôi.
- Cấp độ văn hóa: Lý thuyết phái tính tìm cách thay đổi các tâm trí đang được hình thành, bắt đầu từ những người dễ bị tiêm nhiễm nhất như trẻ em, thanh thiếu niên,…Dưới vỏ bọc nhằm giáo dục chúng về lòng khoan dung, chúng được khuyến khích "khám phá" và "thử nghiệm" với tính dục của mình để có thể chọn được những gì phù hợp nhất với chúng.
Tuy nhiên, điều gọi là "tiến bộ" này sẽ chỉ góp phần vào sự tự hủy diệt của con người và xã hội. (x. Bênêđíctô XVI, Diễn từ Giáng sinh trước Giáo triều Roma, 2008).
Ảnh: garyonlondon.com
"Sự thực dân hóa tư tưởng"
Vì những ảnh hưởng trên mà lý thuyết phái tính còn được gọi là một sự thực dân hóa tư tưởng. Nó đang gắng, sử dụng mọi cách theo ý mình, áp đặt tầm nhìn vô nhân đạo về tính dục, hôn nhân và gia đình, do đó nô dịch hóa người ta. (x. Phanxicô, Họp báo trên máy bay từ Phillipines đến Roma, 19/1/2005).
Lý thuyết phái tính luôn tìm cách che dấu sự thao túng này. Trong khi tuyên bố sẽ cung cấp sự tự do lớn lớn, thực tế nó lại khước từ tự do. Đồng thời tuyên bố, sẽ giúp mỗi người khám phá căn tính tính dục của mình, những nó lại ngăn cản nam nữ nhận ra và chấp nhận căn tính tính dục đích thực của họ.
Đặc biệt, lý thuyết phái tính không nhận ra sự khác biệt và bổ sung về thể chất, luân lý và tinh thần giữa nam và nữ được hướng tới thiện ích của cuộc sống độc thân hoặc hôn nhân và sự phát triển đời sống gia đình.
(x. Giáo lý Hội Thánh Công giáo #2333)
Lý thuyết phái tính luôn tìm cách che dấu sự thao túng này. Trong khi tuyên bố sẽ cung cấp sự tự do lớn lớn, thực tế nó lại khước từ tự do. Đồng thời tuyên bố, sẽ giúp mỗi người khám phá căn tính tính dục của mình, những nó lại ngăn cản nam nữ nhận ra và chấp nhận căn tính tính dục đích thực của họ.
Đặc biệt, lý thuyết phái tính không nhận ra sự khác biệt và bổ sung về thể chất, luân lý và tinh thần giữa nam và nữ được hướng tới thiện ích của cuộc sống độc thân hoặc hôn nhân và sự phát triển đời sống gia đình.
(x. Giáo lý Hội Thánh Công giáo #2333)
Ảnh: Norbu GYACHUNG/Unsplash
Ki-tô hữu nên làm gì?
Ki-tô hữu nên tích cực tham gia vào việc giáo dục con cái. Bởi, thông qua gia đình, văn hóa Ki-tô giáo được truyền lại và phát triển từ thế hệ này sang thế hệ kia.
Gia đình phải là nơi những đứa trẻ học được cách yêu thương để được tự do yêu thương, tôn trọng người khác để được tôn trọng, và nhận biết khuôn mặt của Thiên Chúa trước tiên thông qua một người cha và một người mẹ quan tâm đến chúng. Bằng cách này, những đứa con khám phá ra vẻ đẹp của tình mẫu tử và tình phụ tử. Đồng thời, khám phá ra vẻ đẹp tương ứng với nữ tính và nam tính của chúng.
Khi không có hoặc thiếu vắng những kinh nghiệm căn bản này, sẽ là một sự mất mát nhân tính trong xã hội; Toàn xã hội phải gánh chịu và rồi lại trở thành nguồn cơn tạo ra bạo lực.
(x. Bộ Giáo dục Công giáo, Hướng dẫn giáo dục về Tình yêu Con người 1983; TLHT #242-243)
Gia đình phải là nơi những đứa trẻ học được cách yêu thương để được tự do yêu thương, tôn trọng người khác để được tôn trọng, và nhận biết khuôn mặt của Thiên Chúa trước tiên thông qua một người cha và một người mẹ quan tâm đến chúng. Bằng cách này, những đứa con khám phá ra vẻ đẹp của tình mẫu tử và tình phụ tử. Đồng thời, khám phá ra vẻ đẹp tương ứng với nữ tính và nam tính của chúng.
Khi không có hoặc thiếu vắng những kinh nghiệm căn bản này, sẽ là một sự mất mát nhân tính trong xã hội; Toàn xã hội phải gánh chịu và rồi lại trở thành nguồn cơn tạo ra bạo lực.
(x. Bộ Giáo dục Công giáo, Hướng dẫn giáo dục về Tình yêu Con người 1983; TLHT #242-243)
Ảnh: Luemen Rutkowski/Unsplash
Phải làm gì?
Tóm lược học thuyết 239 - 240:
Cha mẹ là các nhà giáo dục đầu tiên và chính yếu của con cái họ. Trong mối quan hệ yêu thương giữa cha mẹ và con cái, họ giáo dục con cái về mặt đạo đức và tôn giáo, với trách nhiệm đặc biệt trong việc nhân bản hóa giáo dục giới tính, bằng cách nhấn mạnh các giá trị luân lý và nhân bản gắn liền với ý nghĩa của tính dục. Đây vừa là quyền vừa là nghĩa vụ của họ, không thể đảm nhận bởi bất kỳ ai khác, kể cả nhà nước. Tuy nhiên, cha mẹ không phải là người giáo dục duy nhất đối với con cái của họ; cả Giáo hội lẫn nhà nước đều được kêu gọi hỗ trợ họ trong vai trò này.