Phù vân nối phù vân Thời gian cứ xoay vần
Tham gia
29/12/23
Bài viết
198
Công bằng là ước muốn liên lỉ “trả lại những gì mình mắcnợ với Thiên Chúa và với người lân cận” (CCC 1807) (DOCAT ,108)

Có những con người sống cả đời với một nỗi niềm sâu kín, một khát khao mãnh liệt mà không ai thực sự thấu hiểu. Họ không đòi hỏi gì cho bản thân mình, chỉ mong muốn được trả lại những gì mà họ cảm thấy mình mắc nợ với cuộc đời, với xã hội, và với Thiên Chúa. Họ muốn trả món nợ đó bằng cách đóng góp, bằng việc đem tài năng và trí tuệ của mình phục vụ những người yếu thế, những kẻ bị bỏ rơi, nhưng đời lại không cho họ cơ hội.​


phailamgi_ muốn trả nợ đời, mà đời không cho_cv.jpg

Ảnh: Canva

Tôi biết họ, và tôi biết cái sự day dứt âm ỉ trong lòng họ. Đó không phải là những người muốn được nổi danh hay nhận về phần thưởng cho công sức bỏ ra. Họ chỉ đơn giản là muốn được trả nợ, muốn cảm thấy rằng họ đã làm điều đúng đắn, rằng họ đã sống xứng đáng với những ơn phước mà họ đã nhận. Nhưng xã hội dường như quay lưng với họ, không chấp nhận sự hiện diện của họ, không tạo điều kiện để họ thực hiện mong muốn ấy.

Tôi đã nghe họ nói, không phải bằng lời, mà bằng ánh mắt trĩu nặng nỗi niềm. Họ muốn nói ra, muốn hét lên rằng: "Tôi nợ đời này nhiều lắm! Mỗi thứ tôi có, từ trí tuệ, sức khỏe, cho đến niềm tin của mình, đều là món quà mà tôi nhận được. Tôi không thể nào sống mà không trả lại chút gì đó cho xã hội này. Nhưng tại sao tôi không thể? Tại sao khi tôi đưa tay ra giúp đời, đời lại đẩy tôi lùi lại? Tại sao những lời nói của tôi, những gì tôi muốn cống hiến, lại bị phớt lờ, bị dập tắt, như thể chúng không hề có giá trị?"

phailamgi_ muốn trả nợ đời, mà đời không cho_cv1.jpg
Ảnh: Canva

Những người như vậy không thể chấp nhận sự bất công, nhưng chính họ lại phải chịu sự bất công ấy. Họ khao khát nói lên sự thật, cảnh tỉnh những người đang mù quáng đi vào ngõ cụt, nhưng tiếng nói của họ không được lắng nghe. Họ muốn đứng lên, muốn chiến đấu cho lẽ phải, nhưng bị bao vây bởi những hệ thống xã hội, bởi những rào cản ngăn cản họ. Mỗi lần họ bị đẩy lui, nỗi đau trong lòng họ lại khắc sâu hơn, như một vết thương không bao giờ lành.

Tôi có thể cảm nhận được sự day dứt ấy mỗi khi họ im lặng. Đó là sự im lặng của nỗi đau, của sự thất vọng, nhưng cũng là của lòng kiên định. Họ không bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc. Họ vẫn chờ đợi, vẫn cố gắng từng ngày, dù biết rằng có thể cả đời này, họ sẽ không bao giờ được trả nợ theo cách mà họ mong muốn.

Tôi chỉ có thể nói hộ lòng họ thế này: "Đời ơi, hãy cho tôi một cơ hội. Tôi chỉ muốn trả lại những gì tôi đã nhận. Tôi không mong gì hơn. Hãy để tôi nói lên tiếng nói của sự thật, để tôi dùng những gì tôi có để phục vụ cho những người cần đến. Đừng khiến tôi phải sống cả đời với gánh nặng này, khi tôi chỉ muốn nhẹ nhàng trả nợ đời."

Và nếu đời không cho phép họ, thì nỗi day dứt ấy sẽ còn mãi, như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, không bao giờ tắt. Họ sẽ tiếp tục sống, tiếp tục chờ đợi, dù biết rằng họ có thể sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng lòng mình vang lên giữa đời đầy nhiễu nhương này.​

Phải Làm Gì?
Docat 99: Sự tham gia có thể thể hiện như thế nào trong thực tế?
Điều kiện tiên quyết cho sự tham gia thích hợp là nền giáo dục vững chắc và nguồn thông tin lành mạnh. Sự tham gia phải có mức độ đúng đắn, và không bị dùng sai để chỉ mưu cầu lợi ích cá nhân. Sự tham gia cũng không nên chỉ gồm có mỗi quyền bỏ phiếu bầu cử (GS 30-31; CA 51-52). Về điểm này, học thuyết xã hội của Giáo Hội phê bình gay gắt những chế độ độc tài nhìn bất kỳ sự tham gia nào của công dân cũng chỉ như một mối đe doạ. Ngoài và vượt trên quyền bầu cử, các Kitô hữu còn cần phải dấn thân vào xã hội, bất kể sự dấn thân này thực hiện trong nội bộ giáo xứ, một đảng phái chính trị hay một đoàn thể gần gũi. Giáo dân nên đào luyện để có khả năng chuyên môn trong nhiều vấn đề xã hội và nhờ đó mới có thể cộng tác vào việc định hình cộng đồng địa phương (GS 43). Dĩ nhiên, một Kitô hữu không nên chỉ tham gia vào xã hội với tư cách cá nhân, mà còn nên tạo điều kiện cho những người khác cùng tham gia với mình trong tư cách liên đới nữa. Sự tham gia của tất cả mọi người thật sự là cốt lõi của sự công bằng tham gia – mà sự công bằng tham gia này, đến lượt mình, là yếu tố quyết định của công bằng xã hội nói chung. Việc loại trừ các cá nhân ra ngoài là hành vi phủ nhận phẩm giá của họ, và do đó vi phạm mệnh lệnh phải tôn trọng con người.
 

Giấc mơ Docat của Đức Thánh Cha Phanxicô

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên