Đi tìm chân lý
Tham gia
25/1/24
Bài viết
528

Trong thế giới hiện đại, nhiều người Công giáo cảm thấy bị thu hút bởi các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo, đặc biệt là các kỹ thuật thiền phương Đông như Yoga, Zen hay thiền định Phật giáo. Những phương pháp này thường được quảng bá là giúp đạt được sự bình an nội tâm và cân bằng tâm lý, phù hợp với nhu cầu của con người sống trong nhịp sống hối hả ngày nay. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là: Người Công giáo có nên, và được phép, thực hành các phương pháp thiền định này không?


Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần nhìn nhận cầu nguyện và thiền định theo ánh sáng giáo huấn của Giáo Hội, đặc biệt là trong bối cảnh lá thư của Bộ Giáo lý Đức Tin gửi các giám mục ngày 15 tháng 10 năm 1989, nhấn mạnh một số nguyên tắc nền tảng về cầu nguyện Kitô giáo.​


Bản Chất của Cầu Nguyện Kitô Giáo

Theo lá thư của Bộ Giáo lý Đức Tin, cầu nguyện Kitô giáo là “một cuộc đối thoại cá nhân, thân mật và sâu sắc giữa con người và Thiên Chúa” (Thư gửi các giám mục của Giáo hội Công giáo về một số khía cạnh của việc chiêm niệm Kitô giáo, #3). Cầu nguyện không chỉ là sự tìm kiếm sự bình an hay cân bằng tâm lý, mà là một cuộc gặp gỡ đích thực với Thiên Chúa, Đấng đã mạc khải mình nơi Đức Giêsu Kitô.

Cầu nguyện Kitô giáo có tính cách cá nhân và cộng đoàn, vì nó luôn nằm trong khuôn khổ của "sự hiệp thông các thánh." Người cầu nguyện không chỉ cầu nguyện cho chính mình, mà còn hiệp thông với Giáo Hội, trong Chúa Thánh Thần, để làm vinh danh Thiên Chúa (Ibid. #7). Điều này khác biệt căn bản với nhiều phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo, vốn thường tập trung vào cá nhân, nhấn mạnh sự hợp nhất với vũ trụ hoặc sự “trống rỗng” nội tại.

Sự Hòa Hợp và Những Nguy Cơ Tiềm Tàng

Lá thư thừa nhận rằng, “Giáo Hội không bác bỏ những gì là chân thật và thánh thiện trong các tôn giáo khác” (Ibid. #16). Điều này có nghĩa là người Công giáo có thể học hỏi một số yếu tố hữu ích từ các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo, chẳng hạn như việc kiểm soát hơi thở, thái độ thinh lặng, hoặc sự tập trung (Ibid. #26). Những yếu tố này, nếu được cải biên theo cách phù hợp với cầu nguyện Kitô giáo, có thể giúp người cầu nguyện đạt đến sự hồi tâm sâu sắc hơn.

Tuy nhiên, lá thư cảnh báo rằng các phương pháp thiền định này có thể dẫn đến những nguy cơ nghiêm trọng nếu chúng không được hiểu và áp dụng đúng cách:
  • Sự đồng hóa sai lầm: Một số phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo khuyến khích người thực hành hòa tan bản thân vào một “tuyệt đối không hình ảnh hay khái niệm.” Điều này có thể mâu thuẫn với đức tin Kitô giáo, vốn đặt nền tảng trên mối quan hệ cá vị với Thiên Chúa, Đấng được mạc khải nơi Đức Kitô, chứ không phải một khái niệm mơ hồ (Ibid. #12).​
  • Lạc hướng thần học: Một số phương pháp thiền định có thể dẫn đến việc tôn sùng thân xác hoặc nhầm lẫn các cảm giác thể lý như bình an, ánh sáng hoặc hơi ấm với sự an ủi thực sự của Chúa Thánh Thần (Ibid. #28). Điều này không chỉ gây nhầm lẫn trong đời sống tâm linh mà còn dẫn đến những lệch lạc luân lý hoặc tâm lý.​
  • Nguy cơ rơi vào chủ nghĩa hỗn hợp: Lá thư nhấn mạnh sự cần thiết phải cẩn trọng để không rơi vào chủ nghĩa hỗn hợp (syncretism), nơi các yếu tố phi Kitô giáo làm lu mờ bản chất đích thực của cầu nguyện Kitô giáo (Ibid. #12).​

Nguyên Tắc Hướng Dẫn

Người Công giáo, trong việc tìm kiếm sự sâu sắc trong đời sống cầu nguyện, được mời gọi tuân thủ các nguyên tắc sau:
  • Luôn đặt Đức Kitô làm trung tâm: Bất kỳ phương pháp thiền định nào cũng phải hướng dẫn người cầu nguyện đến với Đức Giêsu Kitô, Đấng là “Đường, Sự Thật và Sự Sống” (Ga 14,6). Nếu một phương pháp bỏ qua Đức Kitô hoặc coi Người chỉ như một “kỹ thuật,” thì đó không còn là cầu nguyện Kitô giáo nữa (Ibid. #20).​
  • Cảnh giác với các "kỹ thuật": Lá thư khẳng định rằng chủ nghĩa huyền nhiệm Kitô giáo không dựa trên bất kỳ kỹ thuật nào, mà là một ân huệ nhưng không của Thiên Chúa. Việc cố gắng đến gần Thiên Chúa qua các kỹ thuật là mâu thuẫn với tinh thần trẻ thơ mà Tin Mừng đòi hỏi (Ibid. #23).​
  • Tìm kiếm sự hướng dẫn thiêng liêng: Một người thầy có kinh nghiệm trong đời sống cầu nguyện Kitô giáo, hiểu biết sâu sắc về truyền thống Giáo Hội, là cần thiết để giúp tránh các nguy cơ sai lầm (Ibid. #6).​

Phailamgi_Người công giáo có được thực hành các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo_cv1.jpg

Ảnh: Canva

Kết Luận

Người Công giáo có thể thực hành một số yếu tố trong các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo, nhưng phải luôn làm điều này trong sự trung thành với đức tin của mình. Những yếu tố như sự tĩnh lặng, kiểm soát hơi thở hay tập trung tinh thần có thể hữu ích, nhưng chỉ khi chúng được cải biên để phục vụ việc cầu nguyện hướng đến Đức Kitô.

Cần tránh xa những thực hành làm lu mờ bản chất cầu nguyện Kitô giáo hoặc dẫn đến sự tách biệt khỏi Thiên Chúa cá vị. Như lá thư của Bộ Giáo lý Đức Tin nhấn mạnh, người Công giáo phải luôn ý thức rằng cầu nguyện không phải là một kỹ thuật để kiểm soát Thiên Chúa, mà là sự mở lòng để Thiên Chúa tự do đến và hành động trong đời sống của chúng ta.

Như lời Đức Giêsu đã dạy: “Khi cầu nguyện, anh em hãy nói:” (Lc 11,2). Hãy để sự cầu nguyện Kitô giáo mãi là một cuộc đối thoại sống động

Xem thêm: Thư gửi các giám mục của Giáo hội Công giáo về một số khía cạnh của việc chiêm niệm Kitô giáo

Phải Làm Gì?
Khi cầu nguyện, người Ki-tô hữu sống tương quan giao ước với Thiên Chúa trong Đức Ki-tô. Kinh nguyện vừa là hoạt động của Thiên Chúa vừa của con người, phát xuất từ Chúa Thánh Thần và từ con người. Kinh nguyện hoàn toàn hướng về Chúa Cha, nhờ hiệp nhất với ý chí nhân trần của Con Thiên Chúa làm người.
(Giáo lý Hội Thánh Công Giáo, 2564)​
 

Bấm vào để xem ảnh kích thước lớn!

  • Phailamgi_Người công giáo có được thực hành các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo_cv.jpg
    Phailamgi_Người công giáo có được thực hành các phương pháp thiền định ngoài Kitô giáo_cv.jpg
    100.2 KB · Xem: 310

Khoảnh khắc cuối đời của thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên