Đi tìm chân lý
- Tham gia
- 25/1/24
- Bài viết
- 765
- Chủ đề Author
- #1
Trong đoạn Tin Mừng "Hai đồng tiền của bà góa nghèo" (Mc 12,41-44), Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền dâng cúng và quan sát nhiều người giàu có bỏ những khoản tiền lớn. Tuy nhiên, Ngài đặc biệt lưu ý đến một bà góa nghèo đã bỏ vào hòm chỉ hai đồng tiền nhỏ, tương đương với một phần rất ít so với những gì những người giàu bỏ vào. Dẫu vậy, Chúa Giêsu dạy bảo rằng: “Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình”
Ảnh: giaoxutandinh.net
Đây không chỉ là bài học về số lượng hay giá trị vật chất của sự dâng hiến mà nhấn mạnh đến thái độ, ý nghĩa sâu xa đằng sau hành động cho đi. Điều làm nên giá trị của hành động không phải là số tiền lớn hay nhỏ, mà là sự hy sinh, lòng chân thành và tình yêu thương hướng về tha nhân. Bà góa nghèo đã dâng hiến tất cả những gì bà có, dù chỉ là hai đồng tiền nhỏ bé, nhưng lại mang giá trị to lớn trước mắt Chúa vì đó là sự trao ban trọn vẹn, không giữ lại gì cho mình. Chính tấm lòng hy sinh ấy đã làm cho hành động của bà trở nên cao quý.
Bây giờ, chúng ta trở về với câu chuyện thực tế từ Trường tiểu học Lê Quý Đôn (quận Gò Vấp, TP.HCM), nơi nhà trường tổ chức khen thưởng học sinh tham gia ủng hộ đồng bào bị bão lũ dựa trên mức đóng góp từ 100.000 đồng trở lên. Các học sinh đóng góp dưới mức này chỉ nhận được thư khen từ giáo viên chủ nhiệm, không được trao giấy khen dưới cờ. Việc làm này đã gây ra sự bất bình từ phía nhiều phụ huynh, đặc biệt là những người có hoàn cảnh khó khăn hoặc đã đóng góp với lòng thành, dù số tiền nhỏ hơn. (Xem tại link này)
Tình huống tại trường tiểu học này, khi đặt trong ánh sáng của đoạn Tin Mừng "Hai đồng tiền của bà góa nghèo", lại làm nổi bật một mâu thuẫn về giá trị mà chúng ta cần suy nghĩ sâu sắc. Sự khích lệ dựa trên số tiền đóng góp cao hơn vô tình đề cao giá trị vật chất, thay vì tôn vinh tinh thần và ý nghĩa đằng sau hành động cho đi. Bà góa trong dụ ngôn không có nhiều của cải, nhưng tấm lòng bà rộng lớn và bao dung. Bà đã dâng tất cả, không giữ lại gì cho mình. Ngược lại, hành động phân biệt khen thưởng tại trường Lê Quý Đôn, dù có thể xuất phát từ ý muốn khích lệ các em học sinh, lại tạo ra một không gian nơi người ta đánh giá sự cống hiến dựa trên lượng tiền đóng góp, làm mờ nhạt đi tinh thần tự nguyện và lòng bác ái mà lẽ ra phải là nền tảng.
Câu chuyện của trường Lê Quý Đôn đã vô tình tạo ra sự phân biệt đối xử không được phép giữa các em học sinh. Trong khi mục tiêu ban đầu của việc quyên góp là nhằm giúp đỡ đồng bào miền Bắc đang gặp khó khăn, nó đã bị lệch hướng bởi cách thức khen thưởng dựa trên số lượng tiền đóng góp. Việc này có thể khiến những em học sinh đóng góp ít hơn, dù với lòng chân thành, cảm thấy bị thiệt thòi, mặc cảm, tự ti hoặc không được tôn trọng.
Trong thực tế, việc dạy dỗ các em học sinh về lòng bác ái và sự chia sẻ không nên chỉ dừng lại ở giá trị vật chất của sự đóng góp. Giáo dục phải hướng đến việc xây dựng trong tâm hồn các em ý thức về sự liên đới với những người khó khăn, biết chia sẻ không phải vì mong nhận được sự khen thưởng, mà vì tình yêu thương và tinh thần trách nhiệm đối với cộng đồng. Điều này phù hợp với giáo lý của Giáo hội, khi luôn nhấn mạnh đến vai trò của mỗi cá nhân trong việc xây dựng xã hội công bằng và bác ái.
Kết luận, câu chuyện trường Lê Quý Đôn nên được nhìn lại dưới ánh sáng của đoạn Tin Mừng "Hai đồng tiền của bà góa nghèo". Sự đóng góp của các em, dù ít hay nhiều, đều cần được trân trọng và tôn vinh. Việc khen thưởng không nên chỉ dựa vào số lượng vật chất, mà cần chú trọng hơn đến ý nghĩa nhân văn của hành động, để các em có thể học hỏi được giá trị thật sự của sự cho đi: đó là lòng yêu thương, sự chia sẻ, và tình bác ái đích thực. Chúng ta phải nhớ rằng, trong mắt Thiên Chúa, giá trị không nằm ở số lượng, mà ở lòng thành và sự hy sinh trọn vẹn.
Phải Làm Gì?
Docat 169: Tôi nên làm gì trước cảnh nghèo của tha nhân?
Vì Đức Chúa thương yêu từng con người “đến nỗi chết trên thập tự”, nên các Kitô hữu nhìn đồng loại theo cách mới. Ngay cả nơi người nghèo nhất, họ cũng nhận ra Đức Kitô, Chúa của họ. Do đó, các Kitô hữu được thúc bách cách sâu xa phải làm mọi thứ có thể để giảm nhẹ nỗi đau của người khác. Khi làm thế, họ nhận → “Mười bốn mối thương người” làm kim chỉ nam cho mình. Người ta có thể giúp đỡ trực tiếp giữa người này với người khác. Nhưng cũng có thể gián tiếp qua các khoản đóng góp, để giúp người nghèo sống sót và sống đúng với phẩm giá. Tuy nhiên, việc quan trọng hơn nhiều, là giúp đỡ để có thể tạo điều kiện cho người nghèo tự giải phóng chính mình khỏi cái nghèo, ví dụ, bằng cách tìm việc làm, hay trao cho người đó một nền học vấn vững chắc hơn. Khi làm thế, đừng để ai cảm thấy việc bác ái trở thành gánh nặng, nhưng cũng đừng có ai tự thấy mình dễ dàng được miễn trừ công tác bác ái này. Doanh nhân góp phần đáng kể trong cuộc chiến chống lại đói nghèo bằng cách tạo ra công việc làm và điều kiện làm việc nhân đạo.
Cùng chủ đề