- Chủ đề Author
- #1
Những ngày này, trong khi quốc hội Pháp đang chuẩn bị cho việc ban hành luật nhằm hợp pháp hóa “cái chết tự nguyện” hay “quyền được chết”, còn gọi là an tử và trợ tử, các tôn giáo, nhiều chính khách, ngay cả cựu thủ tướng Holand… đã lên tiếng cảnh báo, việc hợp pháp hóa “quyền được chết” không chỉ vi phạm quyền sống, phá vỡ nền văn minh nhân bản… mà còn sợ rằng, một khi điều này trở thành luật, sẽ hợp pháp hóa việc giết người dưới bất cứ lý do gì, như Hitler đã từng làm tại nước Đức.
Hitler và “cái chết nhân đạo”
Khoảng trung tuần tháng 8/1939, một cặp vợ chồng có con nhỏ bị dị tật đã làm đơn xin Hitler cho phép kết liễu đứa con của mình.
Ông chấp thuận và với tham vọng “thanh lọc” cái gọi là “chủng tộc Đức thuần chủng”, ông lợi dụng việc này để hợp pháp hóa việc an tử các trẻ em khuyết tật.
Ông giao cho một nhóm bác sĩ nhiệm vụ thiết lập quy trình tiêu diệt trẻ em khuyết tật. Tất cả các trung tâm y tế ở Đức được yêu cầu báo cáo những trẻ sơ sinh mắc các dị tật thể chất hoặc tâm thần. Những đứa trẻ từ 0 đến 3 tuổi này bị đưa vào các khu điều trị nhi khoa đặc biệt, nơi chúng bị tiêm thuốc quá liều hoặc bị bỏ đói đến chết.
Không dừng lại ở đó, khi cỗ máy “an tử trẻ em” đã hoạt động trơn tru, Hitler đã bí mật chỉ thị để mở rộng an tử sang những người lớn, bao gồm những bệnh nhân, người khuyết tật, người già. Những người mà ông cho là không còn tạo ra của cải, thay vì giúp ích xã hội lại cản trở sự phát triển kinh tế quốc gia.
Ông chấp thuận và với tham vọng “thanh lọc” cái gọi là “chủng tộc Đức thuần chủng”, ông lợi dụng việc này để hợp pháp hóa việc an tử các trẻ em khuyết tật.
Ông giao cho một nhóm bác sĩ nhiệm vụ thiết lập quy trình tiêu diệt trẻ em khuyết tật. Tất cả các trung tâm y tế ở Đức được yêu cầu báo cáo những trẻ sơ sinh mắc các dị tật thể chất hoặc tâm thần. Những đứa trẻ từ 0 đến 3 tuổi này bị đưa vào các khu điều trị nhi khoa đặc biệt, nơi chúng bị tiêm thuốc quá liều hoặc bị bỏ đói đến chết.
Không dừng lại ở đó, khi cỗ máy “an tử trẻ em” đã hoạt động trơn tru, Hitler đã bí mật chỉ thị để mở rộng an tử sang những người lớn, bao gồm những bệnh nhân, người khuyết tật, người già. Những người mà ông cho là không còn tạo ra của cải, thay vì giúp ích xã hội lại cản trở sự phát triển kinh tế quốc gia.
Cách Quốc xã tuyên truyền về an tử
Vào thời điểm đó, vì dân chúng chưa sẵn sàng chấp nhận cái mà ngày nay gọi là “an tử”, nên một mặt, Hitler chỉ dám đưa ra các chỉ thị ngầm, mặt khác, ông dùng hệ thống truyền thông để thay đổi tư duy của xã hội.
Năm 1941, một bộ phim dàn dựng nhằm tuyên truyền về an tử đã được trình chiếu. Bộ phim có tên là Ich klage an (“Tôi tố cáo”), kể về một cặp vợ chồng mà người vợ trẻ đẹp mắc bệnh xơ cứng rải rác yêu cầu chồng đầu độc mình để được giải thoát.
Người chồng bị đưa ra tòa vì tội giết người, nhưng biện hộ rằng đó là hành động cao cả. Các nhân chứng trong phim nhấn mạnh rằng đó là sự "giải thoát" và miêu tả việc an tử như một hành động đầy nhân đạo.
Bộ phim muốn thuyết phục người xem rằng luật pháp cần thay đổi để cho phép “trợ tử”, như cách gọi ngày nay.
Năm 1941, một bộ phim dàn dựng nhằm tuyên truyền về an tử đã được trình chiếu. Bộ phim có tên là Ich klage an (“Tôi tố cáo”), kể về một cặp vợ chồng mà người vợ trẻ đẹp mắc bệnh xơ cứng rải rác yêu cầu chồng đầu độc mình để được giải thoát.
Người chồng bị đưa ra tòa vì tội giết người, nhưng biện hộ rằng đó là hành động cao cả. Các nhân chứng trong phim nhấn mạnh rằng đó là sự "giải thoát" và miêu tả việc an tử như một hành động đầy nhân đạo.
Bộ phim muốn thuyết phục người xem rằng luật pháp cần thay đổi để cho phép “trợ tử”, như cách gọi ngày nay.
Mối lo ngại hôm nay
Những ngày này, tại Pháp, các tổ chức tôn giáo như Công giáo, Tin lành, Chính Thống Giáo, Phật giáo… và nhiều nhà khoa học, các nghị sĩ, bác sĩ, đang tìm mọi cách để ngăn chặn quốc hội thông qua điều luật phi nhân này.
Ngoài những lý do tôn giáo, mọi người đều hiểu rằng, một khi “quyền trợ tử” được hợp pháp hóa, nó sẽ lao đi mà không thể kiểm soát, giống như Đức Quốc xã đã làm trước đây.
Ngoài những lý do tôn giáo, mọi người đều hiểu rằng, một khi “quyền trợ tử” được hợp pháp hóa, nó sẽ lao đi mà không thể kiểm soát, giống như Đức Quốc xã đã làm trước đây.
- Nguồn tham khảo: Xem ở đây
Phải làm gì?
Docat 77: Về mặt luân lý, việc an tử có được phép?
Việc giết người trực tiếp, dù người ấy bệnh nặng sắp chết, thì luôn đi ngược lại Điều răn thứ Năm (Xh 20,13): Ngươi không được giết người. Điều này cũng áp dụng cho chính mạng sống của bản thân. Chỉ có Thiên Chúa là chủ của sự sống và cái chết. Mặt khác, việc hỗ trợ người hấp hối và cung cấp cho người ấy tất cả sự chăm sóc y tế và sự ân cần của tình người, để giảm nhẹ cơn đau, là thực hành tình bác ái dành cho người lân cận và thực hiện hành vi của lòng thương xót. Chương trình chăm sóc cho người hấp hối và → Liệu pháp Giảm đau cung cấp các dịch vụ quan trọng liên quan đến vấn đề trên. Nguyên tắc là: Chúng ta giúp người hấp hối (chứ không phải là: “Chúng ta giúp cho người ta chết”). Theo đó, từ quan điểm y khoa và đạo đức, trong một vài tình thế, chúng ta có thể buộc phải ngưng những liệu trình mà không đem lại hy vọng cải thiện, và ngay cả phải viện tới các phương pháp giảm đau tức thời, dù chúng sẽ rút ngắn ngày đời của bệnh nhân. Tuy nhiên, trong tất cả chuyện này, chúng ta phải cân nhắc cả ước muốn của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân không đưa ra chỉ thị nào, hoặc bệnh nhân không còn có thể nói lên ước muốn của mình, thì những mong muốn đó có thể được diễn tả qua một người đại diện được uỷ quyền, tuy nhiên, những mong muốn đó phải phù hợp với luật luân lý.
Cùng chủ đề