Đi tìm chân lý
Tham gia
25/1/24
Bài viết
602

Người trí thức không chỉ đơn thuần là những người có tri thức chuyên môn sâu rộng, mà còn là những người có trách nhiệm đóng góp tiếng nói của mình vào việc định hướng, phê phán và bảo vệ các giá trị cốt lõi của xã hội. Vai trò chính của họ là phê phán, một nhiệm vụ tưởng chừng dễ dàng nhưng thực tế lại đòi hỏi sự dũng cảm và trách nhiệm rất lớn.


phailamgi_nhiệm vụ của giới trí thức_cv1.jpg

1. Vai trò xây dựng và phê phán trong xã hội

Đối với một quốc gia, sự phát triển cần có sự đóng góp từ cả hai nhóm: chuyên giatrí thức.

  • Chuyên gia là những người có nhiệm vụ xây dựng. Họ là kỹ sư, bác sĩ, nhà khoa học, kỹ thuật viên... Những đóng góp của họ giúp thúc đẩy sự phát triển về cơ sở hạ tầng, công nghệ, y tế, giáo dục và các lĩnh vực khác. Không có chuyên gia, xã hội sẽ không có đủ nguồn lực và kỹ năng để phát triển.
  • Trí thức, ngược lại, giữ vai trò phê phán. Họ đặt ra câu hỏi, phân tích và chỉ ra những khía cạnh chưa hoàn thiện hoặc sai lệch trong các chính sách, quyết định và hành động của chính phủ hay các tổ chức lớn. Không có trí thức, sự phát triển của quốc gia dễ dàng bị lệch hướng, trở nên độc đoán hoặc gây hại cho người dân.
Ví dụ:

  • Chuyên gia thiết kế và xây dựng các công trình cầu đường lớn như đường sắt cao tốc.
  • Trí thức sẽ đặt câu hỏi: Việc xây dựng này có thật sự cần thiết, hiệu quả kinh tế ra sao, có gây tác động tiêu cực đến môi trường hoặc đời sống người dân không?
phailamgi_nhiệm vụ của giới trí thức_cv.jpg


2. Phê phán – Dinh dưỡng của dân chủ

Phê phán, dù đúng hay sai, vẫn là một phần quan trọng để duy trì sự lành mạnh của xã hội dân chủ. Như Tổng thống Mỹ John F. Kennedy từng khẳng định:
"Không có tranh luận, không có phê bình, không một tổ chức hay quốc gia nào có thể thành công và không có một nền cộng hòa nào có thể sống sót."

  • Bằng chứng của dân chủ: Việc người trí thức lên tiếng, chỉ trích hoặc chất vấn quyền lực là dấu hiệu cho thấy dân chủ đang tồn tại. Khi tiếng nói của họ bị bóp nghẹt, đó là dấu hiệu cho thấy xã hội đang dần rơi vào vòng xoáy của độc tài.
  • Hạn chế quyền lực: Quyền lực, nếu không bị thách thức, sẽ dễ dàng trở nên chuyên quyền và lạm dụng. Phê phán giúp giới hạn quyền lực, đảm bảo nó không vượt quá ranh giới cần thiết.
Ví dụ:

  • Một nhà báo điều tra chỉ ra các bất cập trong một dự án công, từ chi phí đội vốn cho đến vấn đề tham nhũng. Dù ban đầu có thể bị phản đối, nhưng những bài báo này giúp làm sáng tỏ vấn đề và đảm bảo dự án được thực hiện minh bạch hơn.

3. Phê phán và giá trị cốt lõi của con người

Phê phán không chỉ làm lợi cho chính phủ (trong việc hoàn thiện chính sách) mà còn bảo vệ giá trị căn bản của con người:

  • Đa dạng hóa nhận thức: Phê phán, dù từ nhiều góc nhìn khác nhau, giúp con người nhận ra các khía cạnh khác nhau của một vấn đề. Điều này thúc đẩy sự hiểu biết toàn diện hơn.
  • Bảo vệ con người: Khi người trí thức lên tiếng phê phán các chính sách bất công hoặc vi phạm nhân quyền, họ đang trực tiếp bảo vệ những giá trị căn bản của nhân loại, như tự do, bình đẳng và công lý.
Ví dụ:

  • Những trí thức lên tiếng về vấn đề bảo vệ môi trường đã góp phần ngăn chặn các dự án gây hại lớn như việc chặt phá rừng đầu nguồn hoặc ô nhiễm nguồn nước.

4. Dũng cảm để phê phán

Phê phán quyền lực không phải là việc dễ dàng. Nó đòi hỏi trí thức phải có đủ sự dũng cảm để chấp nhận nguy cơ bị cô lập, bị phản đối hoặc thậm chí là bị trừng phạt. Tuy nhiên, chỉ khi quyền lực bị thách thức, xã hội mới tránh được nguy cơ rơi vào độc tài.

Ví dụ:

  • Trong lịch sử, có nhiều trí thức đã dám đứng lên phản biện chế độ cầm quyền để bảo vệ quyền lợi của người dân. Chẳng hạn, nhà văn Aleksandr Solzhenitsyn đã chỉ trích chính quyền Liên Xô qua tác phẩm “Quần đảo Gulag,” giúp thế giới nhận thức rõ hơn về tình trạng lao động cưỡng bức trong các trại cải tạo.

5. Kết luận

Nhiệm vụ chính của người trí thức không chỉ dừng lại ở việc học hỏi và sở hữu tri thức mà còn là sự phê phán để định hướng xã hội đi đúng hướng. Đất nước cần cả chuyên gia để xây dựng và trí thức để phản biện, nhằm đảm bảo sự phát triển toàn diện và bền vững.

Một xã hội chỉ có sự xây dựng mà thiếu đi phê phán sẽ như một con thuyền trôi mà không có la bàn, dễ dàng lạc lối. Ngược lại, sự phê phán đúng đắn và có trách nhiệm chính là “chất dinh dưỡng” nuôi dưỡng một nền dân chủ mạnh mẽ và một xã hội công bằng.

Phải làm Gì?
Docat 141 Giáo huấn xã hội của Giáo Hội xuất phát như thế nào?
Với sự phát triển giáo huấn xã hội, Giáo Hội cố gắng đáp lại trước thách thức của vấn đề công nhân. Ngay từ giai đoạn đầu của tiến trình công nghiệp hoá phương Tây, những cá nhân nổi bật như Giám mục Wilhelm Emmanuel von Ketteler (1811-1877), địa phận Mainz, nước Đức, đã đương đầu với vấn đề này. Trong thông điệp xã hội đầu tiên, Rerum Novarum (1891), Giáo hoàng Lêô XIII đã lên án việc phân chia xã hội thành các giai cấp, phê phán nạn lương thấp và điều kiện làm việc tồi tệ thường thấy trong giai đoạn đầu của quá trình công nghiệp hoá, ngài xem đó như là một điều xúc phạm đến phẩm giá con người và các nhân quyền trong xã hội. Giáo hoàng đòi hỏi rằng người công nhân phải nhận phần xứng đáng từ sự phồn thịnh của nền kinh tế tăng trưởng, và ngài cũng khẩn thiết cảnh báo về những mối nguy hiểm của cuộc đấu tranh giai cấp.​
 

.

Thành viên
Tham gia
3/8/23
Bài viết
21
Cái tiêu đề nó rộng quá!
Nội dung thì chỉ nói đến việc phê phán việc xấu trong xã hội.
 

Đức Thánh Cha chủ sự Nghi thức mở Cửa Thánh Đền thờ Thánh Phêrô và Thánh lễ đêm Giáng Sinh

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên