Đi tìm chân lý
- Tham gia
- 25/1/24
- Bài viết
- 864
- Chủ đề Author
- #1
Từ lâu, người Công giáo Philippines – và cả nhiều tín hữu Á châu – vẫn thầm mơ một ngày sẽ có vị Giáo hoàng mang gương mặt châu Á, đến từ chính vùng đất của mình. Lá cờ quê hương tung bay trên quảng trường Thánh Phêrô, giấc mơ ấy không chỉ là niềm tự hào dân tộc, mà còn là một dấu chỉ hy vọng cho toàn thể Giáo hội tại lục địa này.
Thế nhưng, trong lúc thế giới vừa chào đón một vị tân Giáo hoàng khác, giấc mơ ấy lại thêm một lần dang dở. Tác giả Arvin N. Paglinawan – một người Công giáo Philippines – đã viết nên bài thơ sâu lắng dưới đây như một lời tự vấn và thức tỉnh: Có lẽ thay vì hỏi “Tại sao chưa?”, chúng ta cần nhìn lại chính mình và hỏi “Liệu chúng ta đã thật sự sống điều mình tin?”
Mời bạn đọc bản dịch tiếng Việt, kèm theo nguyên tác tiếng Anh bên dưới.
Đức Giáo hoàng Phanxicô trò chuyện với Hồng y Luis Antonio Tagle trong Thượng Hội đồng Giám mục về gia đình tại Vatican, ngày 5 tháng 10 năm 2015. Ảnh: AFP
Tại Sao Chưa Có Một Giáo Hoàng Người Philippines?
Một hồi chuông thức tỉnh cho dân tộc được gọi là sùng đạo
Tác giả: Arvin N. Paglinawan – Dịch: phailamgi.com
Chúng ta đã mơ. Chúng ta đã hình dung ra điều đó.
Khói trắng bốc lên từ Nhà nguyện Sistine, chuông ngân vang, và những lời linh thiêng “Habemus Papam!” – nhưng không phải một Hồng y người Philippines xuất hiện trên ban công.
Giá mà khoảnh khắc ấy thành hiện thực. Một vị Giáo hoàng người Philippines đầu tiên. Người châu Á đầu tiên.
Một chương tự hào trong câu chuyện đức tin Công giáo của chúng ta. Mạng xã hội sẽ bùng nổ. Các nhà thờ sẽ chật kín người. Lá cờ Philippines sẽ tung bay bên những giọt nước mắt hân hoan.
Nhưng đây là sự thật khó nghe: Điều đó đã không xảy ra.
Và có lẽ câu hỏi đúng hơn không phải là “Tại sao không?” mà là: “Liệu chúng ta đã thực sự sẵn sàng chưa?”
Bởi vì làm Giáo hoàng không phải là một vinh dự, mà là một chứng tá sâu sắc.
Không phải là việc đến từ quốc gia Công giáo lớn nhất châu Á, mà là đến từ một đất nước thực sự được biến đổi bởi Đức Kitô.
Hãy thành thật với chính mình.
Chúng ta lấp đầy ghế trong nhà thờ vào Chúa Nhật, nhưng làm ngơ trước bất công vào thứ Hai.
Chúng ta kêu cầu Danh Chúa trong chính trị, nhưng quên Ngài trong cách cai trị.
Chúng ta quỳ gối cầu nguyện, nhưng lại lướt qua sự nghèo khổ.
Chúng ta hát “Tôi tớ của mọi người” nhưng lại tôn thờ quyền lực.
Đức tin tại Philippines thường vang dội, nhưng không phải lúc nào cũng được sống trọn.
Chúng ta treo chuỗi Mân Côi trên kính chiếu hậu, nhưng lại có tham nhũng trong các hợp đồng.
Chúng ta đăng trích đoạn Kinh Thánh, nhưng lại mạt sát nhau trên mạng.
Chúng ta thắp nến, nhưng để bóng tối sinh sôi trong những hệ thống lẽ ra phải phục vụ con người.
Liệu có phải Thiên Chúa đang chờ đợi – không phải một vị Giáo hoàng từ chúng ta – mà là một dân tộc thực sự sống đức tin của mình?
Có thể chưa đến lúc, vì có lẽ Thiên Chúa vẫn đang tiếp tục làm việc nơi chúng ta.
Và thay vì khao khát có một người trong chúng ta lãnh đạo Hội Thánh hoàn vũ, có lẽ chúng ta cần bắt đầu bằng việc lãnh đạo chính gia đình, cộng đồng, khu xóm và quốc gia của mình – với Đức Kitô làm trung tâm.
Đặc biệt là bây giờ, khi cuộc bầu cử năm 2025 đang đến gần. Chúng ta đã thấy đức tin bị lợi dụng, sự thật bị bịt miệng, và lá phiếu bị mua chuộc.
Nhưng chúng ta cũng đã chứng kiến lòng can đảm của những con người bình thường dám đứng lên vì lẽ phải.
Nếu thật sự chúng ta mong muốn có một vị Giáo hoàng người Philippines trong tương lai, thì hãy bắt đầu từ điều còn lớn lao hơn:
trở thành một dân tộc Philippines sống Tin Mừng ngay hôm nay
Hãy đòi hỏi sự trung thực nơi các nhà lãnh đạo.
Hãy hiện thân của lòng trắc ẩn trong công sở.
Hãy can đảm trong sự thật, nhẹ nhàng khi xét đoán, và kiên định trong tình yêu thương.
Bởi vì một vị Giáo hoàng không thể thay đổi một quốc gia.
Nhưng một dân tộc sống đức tin – biết bầu cử bằng lương tâm, sống chính trực, biết tha thứ cách quảng đại và phục vụ cách khiêm nhường – chính dân tộc ấy có thể thay đổi cả thế giới.
Vậy nên, có lẽ lời cầu nguyện của chúng ta không phải là: “Lạy Chúa, xin cho một người trong chúng con được làm Giáo hoàng.”
Mà là:
“Lạy Chúa, xin làm cho tất cả chúng con xứng đáng thuộc về Ngài.”
Và chỉ khi ấy, nếu một người Philippines trở thành Giáo hoàng,
thế giới sẽ không chỉ mừng cho khoảnh khắc ấy, mà còn nhận ra một phong trào đã hình thành.
Một phong trào của lòng thương xót.
Một dân tộc của hòa bình.
Một Hội Thánh không chỉ mặc lấy đức tin, nhưng bước đi trong đức tin ấy.
Vậy đừng chờ đợi. Hãy trở thành.
Bởi vì công trình thực sự của Nước Trời không bắt đầu ở Rôma.
Nó bắt đầu ngay tại đây – trong tâm hồn của từng người Philippines chọn sống điều mình tin.
Nguyện xin cho chúng ta trở thành dân tộc ấy.
Bản gốc tiếng Anh:
Why Not a Filipino Pope (Yet)?
A Wake-Up Call for the Faithful Nation
By: Arvin N. Paglinawan
We dreamed. We imagined it.
White smoke rising over the Sistine Chapel, bells ringing, and the sacred words “Habemus Papam!” but, a Filipino Cardinal was not in the balcony.
What a moment that would have been. The first Filipino Pope. The first Asian.
A proud chapter in our Catholic story. Social media would explode. Churches would overflow. Our Philippine flag would fly alongside tears of joy.
But here’s the hard truth: It didn’t happen.
And maybe the better question to ask is not “Why not?” but Are we truly ready?”
Because being a pope isn’t about prestige, it’s about profound witness.
It’s not about being the most Catholic country in Asia, but being a country truly transformed by Christ.
Let’s be honest with ourselves.
We fill the Church’s seats on Sunday but ignore injustice on Monday.
We invoke God in politics but forget Him in governance.
We kneel in prayer but scroll past poverty.
We sing “Servant of All” yet idolize power.
Faith in the Philippines is often loud, but not always lived.
We have rosaries on rear-view mirrors but corruption in contracts.
We post Bible quotes, but bash each other online.
We light candles but let darkness thrive in systems meant to serve us.
Could it be that God is waiting, not for a pope from us, but for a people who truly live out our faith?
Maybe it’s not yet time, because maybe God is still working on us.
And instead of longing for one of us to lead the universal Church, perhaps we must first lead our own families, communities, barangays, and nation with Christ at the center.
Especially now, with the 2025 elections ahead. We’ve seen how faith is exploited, truth is silenced, and votes are bought.
But we’ve also seen the courage of ordinary people standing for what is right.
If we really want a Filipino pope one day, let’s start with something even greater:
becoming a Filipino people who live the Gospel today.
Let’s demand honesty from leaders.
Let’s embody compassion in the workplace.
Let’s be courageous in truth, gentle in judgment, and relentless in love.
Because a pope doesn’t change a nation.
But a faithful nation, one that votes with conscience, lives with integrity, forgives boldly, and serves humbly, that kind of people can change the world.
So maybe our prayer isn’t, “Lord, make one of us pope.”
But instead:
“Lord, make all of us worthy of You.”
Then, and only then, if a Filipino ever becomes pope,
the world won’t just celebrate our moment, they’ll recognize our movement.
A movement of mercy.
A people of peace.
A Church that doesn't just wear its faith, but walks it.
So let’s not wait. Let’s become.
Because the real work of heaven doesn’t start in Rome.
It starts right here, in the heart of every Filipino who chooses to live what they believe.
May we be that people.



Link bài thơ trên facebook của tác giả: Arvin Paglinawan