- Chủ đề Author
- #1
Trước mặt tôi là một nơi im lặng và lặng lẽ, nhưng trong lòng tôi lại dậy lên những cảm xúc khó tả. Nhìn từng hàng bia mộ nhỏ xíu, tôi bàng hoàng khi biết rằng nơi đây đang ôm ấp hơn 150.000 sinh linh – con số ấy, tựa như một đội quân, mà tất cả chỉ là những đứa trẻ chưa kịp cất tiếng khóc chào đời.
Tôi không thể nào ngừng nghĩ về công việc âm thầm, đầy tình yêu của bác Nhiệm và bao người hảo tâm đã dành cả tâm huyết cho nơi này. Sự tận tâm của họ là ngọn lửa ấm áp giữa lòng trời se lạnh, là vòng tay ôm lấy những sinh linh bé nhỏ bị bỏ rơi. Nhưng, lòng tôi lại ước giá mà... giá mà nghĩa trang này chưa từng phải tồn tại. Giá như không có đứa trẻ nào phải nằm lại ở đây, giá mà tất cả đều có cơ hội được sinh ra, lớn lên, và được yêu thương trong vòng tay gia đình.
Tôi ước nghĩa trang này chỉ là một cánh đồng bình yên, không mang theo bao nỗi đau chất chứa. Nhưng ở đây, khi nhìn vào từng mộ bia, tôi chỉ thấy sự tiếc nuối và một lời nhắc nhở. Những mầm sống kia lẽ ra đã có thể lớn lên, vui đùa, và trải nghiệm cuộc sống – nếu được cho cơ hội.
Mong rằng một ngày nào đó, sẽ chẳng còn sinh linh nào phải dừng bước ở đây. Nghĩa trang thai nhi Đồi Cốc rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm về một giai đoạn đau thương, nhưng hy vọng là từ đó, chúng ta sẽ học được cách trân trọng hơn những gì mình có và bảo vệ từng sinh linh quý giá.