Hãy thôi đừng trốn mình sau màn hình điện thoại nữa

5.00 star(s) 1 Vote
Thành viên
Tham gia
17/12/24
Bài viết
93

Chào bạn!​

Chắc chúng mình đều như nhau cả, cứ cầm điện thoại lên, lướt mãi chẳng dừng, mà chính mình cũng chẳng rõ mình đang tìm gì? Cứ hết trang này sang trang khác, hết video này đến video khác, để rồi lúc đặt điện thoại xuống lại thấy lòng mình trống rỗng hơn cả trước đó.​


phailamgi_thoi su dụng dien thoai.jpg
Ảnh: Canva
Chúng mình trốn mình sau màn hình điện thoại, vì ở đó không ai nhìn thấy những bối rối, những tổn thương hay những cảm xúc mà mình chưa biết cách gọi tên. Mỗi cái "like", mỗi tin nhắn đến hay mỗi đoạn video hài hước khiến mình thấy đỡ trống trải hơn một chút. Nhưng rồi cảm giác đó chẳng kéo dài lâu. Tắt điện thoại đi, nỗi buồn vẫn còn nguyên ở đó, thậm chí có khi còn nặng nề hơn.

Có những ngày mình chẳng muốn đối diện với ai, chẳng muốn nói chuyện, chẳng muốn ai biết mình đang tổn thương thế nào. Thế là mình cầm điện thoại lên, lướt mãi như thể đó là cách dễ nhất để trốn chạy khỏi thế giới này. Nhưng bạn ơi, càng trốn mình lâu, mình càng dễ lạc mất chính mình.

Chúng mình có thể tìm thấy nhiều thứ trên mạng – niềm vui ngắn hạn, sự công nhận thoáng qua – nhưng có một nơi mà chúng mình không cần phải trốn chạy, đó là trong tình yêu của Chúa. Người biết hết những bận lòng, những giằng co trong lòng mình, những điều mình chẳng dám nói cùng ai. Người không cần mình phải tỏ ra ổn, càng không bắt mình phải che giấu nỗi buồn. Người chỉ muốn mình dám ngồi lại và thưa với Người: "Con mệt lắm, xin giúp con."

Khi viết những dòng này, trong mình là sự bế tắc, một vấn đề to đùng mà chúng mình đang mắc phải, những giải pháp đầy trên mạng nhưng tất cả vẫn là sự bế tắc, sự thật là giống các bạn, mình vẫn chưa thoát khỏi màn hình điện thoại, dù mọi phương pháp đều đã thử. Trong một loạt bài gửi cho những người trẻ, đúng hơn là gửi cho chính mình vừa qua, có lẽ bạn sẽ thấy chính bản thân mình cũng luống cuống, cũng bế tắc, cũng không biết bắt đầu từ đâu ngoài Cầu Nguyện xin ơn Chúa Thánh Thần soi lối. Như chính Chúa đã nói "cứ xin thì sẽ được", chúng mình cứ kiên trì cầu nguyện, ngay cả khi chẳng biết cầu nguyện gì, rồi Chúa sẽ từ từ giúp mình tìm lại sự bình an thật sự trong lòng.

Mến chúc chúng mình đủ can đảm để đối diện với chính mình, và đủ ơn Chúa để bước ra khỏi những lối mòn đang kéo mình xa khỏi niềm vui đích thực.​
 

Đức cha Vinh Sơn Phạm Văn Dụ: Vị mục tử 30 năm bị cách ly | Phải làm gì? | Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt: "Khi về Lạng sơn, tôi mới hiểu được hết những tình cảm sâu nặng giáo dân dành cho ngài. Đi đâu cũng thấy mọi người nhắc đến ngài với những tâm tình thương mến, kính phục. Chỗ nào cũng nghe trích dẫn những lời ngài đã dậy dỗ, khuyên bảo. Ảnh hưởng của ngài thật lớn lao, rộng rãi và sâu xa. Hình ảnh ngài bàng bạc khắp nơi. Giáo dân thấy ngài trong những hiện tượng thiên nhiên. Khi an táng ngài, trời mưa như trút đến nỗi các Đức Giám mục và các linh mục không thể bước ra phần mộ. Tại phần mộ, dù người ta đã che bạt, nước vẫn chảy xuống như thác. Giáo dân càng thương nhớ ngài hơn. Ngày giỗ đầu được bình an. Giỗ năm thứ hai, trời mưa như trút đến nỗi không thể dâng lễ ngoài trời, dù đã che rạp. Mưa trĩu nước trên bạt che làm sập khung sắt. Rạp đổ xuống làm vỡ cả tượng thánh Giuse. Giáo dân càng thương nhớ ngài tha thiết. Giỗ mãn tang trời mưa lớn hơn. Nước dâng lên ngập lụt làm mọi người vừa tan lễ phải chạy vội về thu dọn đồ đạc. Đoàn Thất khê dự lễ về phải bỏ xe, đi bè qua chỗ nước lụt. Đoàn Cao bằng phải vòng qua ngả Thái nguyên để về cho kịp lễ ngày Chủ nhật. Giáo dân cho đó là tiếng ngài nhắc nhở chúng ta rằng đời sống chưa hết đau khổ, chưa hết chiến đấu. Giỗ năm thứ 4, mưa bão đánh gẫy cành nhãn lớn nhất, nơi treo quả chuông. Quả chuông vốn đã nứt nẻ lại rơi xuống một lần nữa, may mà không vỡ thêm. Tất cả những việc ấy làm người dân càng nhớ đến ngài. Mọi người đều ứa lệ khi nhớ đến những đoạn đời đau khổ ngài đã trải qua. Tượng Đức Mẹ để dưới cây nhãn tuy cũ kỹ, nhưng giáo dân vẫn muốn giữ lại, vẫn thích cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ cũ, vì tượng cũ làm họ nhớ đến Đức Cha Vinhsơn Phaolô. Đã bao lần ngài đứng trước tượng Đức Mẹ này, cầu nguyện với cả đau đớn và nước mắt. Quả thật sự hiện diện càng âm thầm lại càng có sức lan tỏa rộng lớn, càng đau đớn lại càng đi sâu vào lòng người."

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên