Đi tìm chân lý
Tham gia
25/1/24
Bài viết
725

Câu Chuyện

Một buổi tối nọ, sau bữa cơm gia đình, Nam ngồi cạnh bà nội trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong phòng khách. Bà nội mỉm cười và nói: "Nam này, con có biết điều gì đặc biệt nhất trong gia đình không?"

Nam nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chắc là khi cả nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau cười nói." Bà nội khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng còn hơn thế nữa. Điều đặc biệt nhất trong gia đình là tình yêu thương vô điều kiện. Con không cần phải làm gì để được yêu thương, chỉ cần con là chính con mà thôi."

Nam nhìn bà, hơi ngạc nhiên. Bà tiếp tục: "Trong gia đình, chúng ta yêu thương nhau không phải vì con giỏi hay con phải làm điều gì đó để chứng tỏ mình. Ông bà, bố mẹ yêu con vì con là một phần của gia đình. Đó là một tình yêu không đòi hỏi, không tính toán."

Nam bắt đầu hiểu hơn. Cậu nhớ lại những lần mình bị điểm kém ở trường hay làm vỡ chén đĩa khi rửa bát. Dù vậy, bố mẹ và bà nội vẫn luôn ôm cậu vào lòng, an ủi và nói rằng họ yêu cậu. Không phải vì cậu làm tốt, mà đơn giản vì cậu thuộc về gia đình.

Bà nội nói tiếp: "Chính trong gia đình, chúng ta học cách yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Chúng ta không chỉ quan tâm đến nhau vì lợi ích hay vật chất, mà vì mỗi người đều có giá trị riêng, phẩm giá riêng. Mỗi thành viên đều quan trọng, chỉ vì họ là một phần của gia đình."

Trích Dẫn DOCAT

"Mỗi thành viên trong gia đình được những thành viên còn lại nhìn nhận, chấp thuận, và tôn trọng, chỉ vì phẩm giá của người ấy, chứ không phải vì người ấy phải làm gì mới xứng đáng được trân trọng. Mỗi người đều được yêu thương, chỉ vì người đó thuộc về gia đình." (DOCAT, 115)

Bài Học Từ DOCAT

Câu chuyện này giúp chúng ta nhận ra rằng gia đình là nơi đặc biệt nhất bởi vì tình yêu thương vô điều kiện. Trong gia đình, chúng ta được yêu thương, chấp nhận và tôn trọng vì phẩm giá của mình, không phải vì chúng ta phải làm gì để xứng đáng. Đây là điều khác biệt với xã hội bên ngoài, nơi con người thường bị đánh giá dựa trên những gì họ có hoặc có thể làm. Chính trong gia đình, nền văn hóa sự sống được hình thành, nơi mỗi người được đối xử như một mục đích, không phải là phương tiện để đạt được điều gì đó. Tình yêu thương gia đình là nền tảng giúp chúng ta học cách yêu thương, chia sẻ và xây dựng một cuộc sống tốt đẹp.

Gợi Ý Hành Động
  • Hãy dành thời gian mỗi ngày để cảm nhận và thể hiện tình yêu thương với các thành viên trong gia đình. Đôi khi, một cái ôm, một lời nói yêu thương, hay đơn giản là lắng nghe người khác cũng đủ để bày tỏ tình cảm.​
  • Khi ai đó trong gia đình mắc sai lầm, hãy nhớ rằng họ vẫn đáng được yêu thương và tôn trọng. Hãy giúp đỡ và động viên họ bằng sự yêu thương vô điều kiện.​
  • Trò chuyện với bố mẹ, ông bà về những giá trị gia đình và cách mà gia đình giúp chúng ta trở nên tốt hơn. Hãy tìm hiểu cách gia đình bạn thể hiện tình yêu thương và truyền tải những giá trị này qua các thế hệ.​
 

Bấm vào để xem ảnh kích thước lớn!

  • Phailamgi_Học DOCAT qua những câu chuyện Gia đình nơi tôi được yêu thương vô điều kiện (2048 x...jpg
    Phailamgi_Học DOCAT qua những câu chuyện Gia đình nơi tôi được yêu thương vô điều kiện (2048 x...jpg
    162.1 KB · Xem: 142

Đức cha Vinh Sơn Phạm Văn Dụ: Vị mục tử 30 năm bị cách ly | Phải làm gì? | Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt: "Khi về Lạng sơn, tôi mới hiểu được hết những tình cảm sâu nặng giáo dân dành cho ngài. Đi đâu cũng thấy mọi người nhắc đến ngài với những tâm tình thương mến, kính phục. Chỗ nào cũng nghe trích dẫn những lời ngài đã dậy dỗ, khuyên bảo. Ảnh hưởng của ngài thật lớn lao, rộng rãi và sâu xa. Hình ảnh ngài bàng bạc khắp nơi. Giáo dân thấy ngài trong những hiện tượng thiên nhiên. Khi an táng ngài, trời mưa như trút đến nỗi các Đức Giám mục và các linh mục không thể bước ra phần mộ. Tại phần mộ, dù người ta đã che bạt, nước vẫn chảy xuống như thác. Giáo dân càng thương nhớ ngài hơn. Ngày giỗ đầu được bình an. Giỗ năm thứ hai, trời mưa như trút đến nỗi không thể dâng lễ ngoài trời, dù đã che rạp. Mưa trĩu nước trên bạt che làm sập khung sắt. Rạp đổ xuống làm vỡ cả tượng thánh Giuse. Giáo dân càng thương nhớ ngài tha thiết. Giỗ mãn tang trời mưa lớn hơn. Nước dâng lên ngập lụt làm mọi người vừa tan lễ phải chạy vội về thu dọn đồ đạc. Đoàn Thất khê dự lễ về phải bỏ xe, đi bè qua chỗ nước lụt. Đoàn Cao bằng phải vòng qua ngả Thái nguyên để về cho kịp lễ ngày Chủ nhật. Giáo dân cho đó là tiếng ngài nhắc nhở chúng ta rằng đời sống chưa hết đau khổ, chưa hết chiến đấu. Giỗ năm thứ 4, mưa bão đánh gẫy cành nhãn lớn nhất, nơi treo quả chuông. Quả chuông vốn đã nứt nẻ lại rơi xuống một lần nữa, may mà không vỡ thêm. Tất cả những việc ấy làm người dân càng nhớ đến ngài. Mọi người đều ứa lệ khi nhớ đến những đoạn đời đau khổ ngài đã trải qua. Tượng Đức Mẹ để dưới cây nhãn tuy cũ kỹ, nhưng giáo dân vẫn muốn giữ lại, vẫn thích cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ cũ, vì tượng cũ làm họ nhớ đến Đức Cha Vinhsơn Phaolô. Đã bao lần ngài đứng trước tượng Đức Mẹ này, cầu nguyện với cả đau đớn và nước mắt. Quả thật sự hiện diện càng âm thầm lại càng có sức lan tỏa rộng lớn, càng đau đớn lại càng đi sâu vào lòng người."

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên