Đi tìm chân lý
Tham gia
25/1/24
Bài viết
725

Câu Chuyện

Trong khu phố của Mai, có một gia đình sống cùng nhau nhưng chưa có hôn nhân chính thức. Các bạn trong xóm thường hỏi nhau: "Liệu họ có phải là một gia đình không?" Một hôm, trong giờ giáo lý, Mai mang câu hỏi này đến hỏi cô giáo: "Cô ơi, nếu người ta sống chung mà không kết hôn, thì Giáo Hội nghĩ gì về điều đó?"

Cô giáo mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Giáo Hội luôn xem hôn nhân và gia đình là ơn gọi tuyệt vời, phù hợp với mong mỏi sâu xa nhất của cả người nam và người nữ. Trong hôn nhân, hai người cam kết yêu thương, chung thủy và chịu trách nhiệm với nhau. Tuy nhiên, Giáo Hội cũng hiểu rằng có nhiều người sống theo những cách khác, và chúng ta cần đối xử với họ bằng lòng bác ái."

Mai ngạc nhiên: "Nhưng tại sao Giáo Hội không đồng tình với những hình thức sống chung khác, cô ạ?"

Cô giáo giải thích: "Bởi vì Giáo Hội tin rằng, trong hôn nhân, tình yêu không chỉ đơn giản là cảm xúc hay sự chung sống, mà còn là trách nhiệm, sự gắn kết với con cái và gia đình. Khi tình yêu gắn liền với sự trách nhiệm và chung thủy, nó mang lại sự toàn vẹn và hạnh phúc thực sự cho cả hai người và con cái của họ."

Cô tiếp tục: "Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là chúng ta xa lánh hay lên án những người sống chung ngoài hôn nhân. Giáo Hội luôn tìm cách vươn tới họ bằng tình thương và tạo điều kiện để họ có thể quay trở về với sự toàn vẹn của ơn gọi hôn nhân."

Mai ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy, chúng ta cần yêu thương và đối xử tốt với họ, đồng thời giúp họ hiểu và tìm được giá trị của hôn nhân, đúng không cô?"

Cô giáo gật đầu: "Chính xác! Điều quan trọng là chúng ta luôn thể hiện tình yêu thương, giúp họ nhận ra ý nghĩa và giá trị của hôn nhân, đồng thời tìm cách để mọi người sống trong sự toàn vẹn của tình yêu đích thực."

Trích Dẫn DOCAT

"Giáo Hội xem hôn nhân và gia đình là ơn gọi phù hợp với những mong mỏi sâu xa nhất của người nam và người nữ... Tuy nhiên, với lòng bác ái, Giáo Hội cũng vươn tới những ai sống theo những cách khác, và tìm cơ hội cho những hình thức chung sống ngoài hôn nhân đó một con đường quay về với sự toàn vẹn của ơn gọi hôn nhân." (DOCAT, 126)

Bài Học Từ DOCAT

Qua câu chuyện này, chúng ta hiểu rằng Giáo Hội coi hôn nhân là ơn gọi phù hợp với mong mỏi sâu xa nhất của người nam và người nữ. Hôn nhân không chỉ là sự chung sống, mà còn là sự gắn kết giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa mối quan hệ và con cái, giữa chung thủy và gia đình. Tuy nhiên, Giáo Hội không khép kín với những người chọn cách sống khác. Thay vào đó, Giáo Hội luôn mở lòng với lòng bác ái, mong muốn tạo cơ hội để họ quay về với sự toàn vẹn của ơn gọi hôn nhân. Điều quan trọng là chúng ta phải biết yêu thương, tôn trọng và đồng hành với những người sống trong các hình thức chung sống khác, giúp họ nhận ra giá trị của hôn nhân và gia đình.

Gợi Ý Hành Động

  • Khi gặp những người sống chung ngoài hôn nhân, hãy đối xử với họ bằng lòng yêu thương và tôn trọng. Đừng vội phán xét, mà hãy tìm cách lắng nghe và chia sẻ về giá trị của hôn nhân theo cách mà Giáo Hội dạy.
  • Hãy tham gia vào các buổi học giáo lý về hôn nhân và gia đình để hiểu rõ hơn về ý nghĩa và giá trị của ơn gọi hôn nhân.
  • Trong những cuộc trò chuyện với bạn bè, hãy thử chia sẻ về ý nghĩa của sự cam kết, trách nhiệm và chung thủy trong hôn nhân, giúp họ thấy được vẻ đẹp và giá trị thực sự của gia đình.
 

Bấm vào để xem ảnh kích thước lớn!

  • Ảnh cover_phailamgi_Học DOCAT qua những câu chuyện Hành trình trở về.jpg
    Ảnh cover_phailamgi_Học DOCAT qua những câu chuyện Hành trình trở về.jpg
    133.1 KB · Xem: 10

Đức cha Vinh Sơn Phạm Văn Dụ: Vị mục tử 30 năm bị cách ly | Phải làm gì? | Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt: "Khi về Lạng sơn, tôi mới hiểu được hết những tình cảm sâu nặng giáo dân dành cho ngài. Đi đâu cũng thấy mọi người nhắc đến ngài với những tâm tình thương mến, kính phục. Chỗ nào cũng nghe trích dẫn những lời ngài đã dậy dỗ, khuyên bảo. Ảnh hưởng của ngài thật lớn lao, rộng rãi và sâu xa. Hình ảnh ngài bàng bạc khắp nơi. Giáo dân thấy ngài trong những hiện tượng thiên nhiên. Khi an táng ngài, trời mưa như trút đến nỗi các Đức Giám mục và các linh mục không thể bước ra phần mộ. Tại phần mộ, dù người ta đã che bạt, nước vẫn chảy xuống như thác. Giáo dân càng thương nhớ ngài hơn. Ngày giỗ đầu được bình an. Giỗ năm thứ hai, trời mưa như trút đến nỗi không thể dâng lễ ngoài trời, dù đã che rạp. Mưa trĩu nước trên bạt che làm sập khung sắt. Rạp đổ xuống làm vỡ cả tượng thánh Giuse. Giáo dân càng thương nhớ ngài tha thiết. Giỗ mãn tang trời mưa lớn hơn. Nước dâng lên ngập lụt làm mọi người vừa tan lễ phải chạy vội về thu dọn đồ đạc. Đoàn Thất khê dự lễ về phải bỏ xe, đi bè qua chỗ nước lụt. Đoàn Cao bằng phải vòng qua ngả Thái nguyên để về cho kịp lễ ngày Chủ nhật. Giáo dân cho đó là tiếng ngài nhắc nhở chúng ta rằng đời sống chưa hết đau khổ, chưa hết chiến đấu. Giỗ năm thứ 4, mưa bão đánh gẫy cành nhãn lớn nhất, nơi treo quả chuông. Quả chuông vốn đã nứt nẻ lại rơi xuống một lần nữa, may mà không vỡ thêm. Tất cả những việc ấy làm người dân càng nhớ đến ngài. Mọi người đều ứa lệ khi nhớ đến những đoạn đời đau khổ ngài đã trải qua. Tượng Đức Mẹ để dưới cây nhãn tuy cũ kỹ, nhưng giáo dân vẫn muốn giữ lại, vẫn thích cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ cũ, vì tượng cũ làm họ nhớ đến Đức Cha Vinhsơn Phaolô. Đã bao lần ngài đứng trước tượng Đức Mẹ này, cầu nguyện với cả đau đớn và nước mắt. Quả thật sự hiện diện càng âm thầm lại càng có sức lan tỏa rộng lớn, càng đau đớn lại càng đi sâu vào lòng người."

0 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên