Tích cực
Tham gia
29/12/23
Bài viết
227

Mỗi lần nghĩ về chuyện ăn uống, tôi lại nhớ đến một câu nói quen thuộc: "Chúng ta ăn để sống, chứ không phải sống để ăn." Nhưng thực tế, có những lúc tôi cảm thấy mình bị cuốn vào những cám dỗ của ẩm thực nhiều hơn mức cần thiết.​

Tôi từng có một thói quen khá xấu: thích ăn bất cứ khi nào thấy thích. Một chiếc bánh ngọt trong tủ lạnh, một túi snack trong ngăn kéo, hay chỉ đơn giản là đi ngang một quán ăn thơm nức mũi – tất cả đều là những lời mời gọi khó cưỡng. Và thế là tôi ăn. Không thực sự đói, cũng chẳng thực sự cần, nhưng vẫn cứ ăn.

Thế rồi một ngày, tôi nhận ra mình đang bị chính những ham muốn nhỏ bé đó kiểm soát. Cảm giác nặng nề, uể oải sau mỗi lần ăn quá no, sự phụ thuộc vào những món ăn yêu thích đến mức nếu không có chúng, tôi thấy khó chịu – tất cả khiến tôi tự hỏi: Liệu mình có đang đặt chuyện ăn uống lên quá cao trong cuộc sống?

phailamgi_Mùa chay, lại nói về chuyện ăn uống_cv1.jpg


Thánh Phaolô từng ví đời sống đức tin như một cuộc đua, nơi mà mỗi người cần rèn luyện để đạt đến mục tiêu cuối cùng.

“Anh em không biết rằng trong cuộc đua nơi thao trường, tất cả đều chạy, nhưng chỉ một người đoạt giải sao? Hãy chạy thế nào để anh em đoạt được phần thưởng. Phàm vận động viên nào tham gia thi đấu đều tự chủ trong mọi sự” (1 Cr 9:24-25).

Tôi nghĩ điều này cũng giống như một vận động viên phải kiểm soát chế độ ăn uống của họ để có thể đạt thành tích tốt nhất. Nếu họ ăn uống vô độ, lười biếng, thì làm sao có đủ thể lực để thi đấu?

Tôi bắt đầu nhìn lại thói quen ăn uống của mình. Tôi không chỉ ăn để no, mà còn ăn để thỏa mãn bản thân. Tôi thích những món ngon, thích sự tiện lợi, và thậm chí có những lúc tôi đặt sở thích cá nhân lên trên sự quan tâm đến người khác.

Tôi nhớ có lần, mẹ tôi nấu một món mà tôi không thích lắm. Thay vì vui vẻ ăn và trân trọng công sức của mẹ, tôi lại buông một câu nhận xét chẳng mấy vui vẻ. Chỉ vì một chút kén chọn của mình, tôi đã khiến người khác tổn thương.

phailamgi_Mùa chay, lại nói về chuyện ăn uống_cv2.jpg


Nhìn lại, tôi thấy rằng sự tiết chế không chỉ là ăn ít hay ăn nhiều, mà còn là cách chúng ta tiếp cận việc ăn uống.​
  • Tôi có ăn quá nhanh không? – Đôi khi tôi vội vàng nhai nhanh để kịp công việc mà quên mất rằng bữa ăn là khoảnh khắc để kết nối với gia đình, bạn bè.
  • Tôi có quá phụ thuộc vào đồ ăn không? – Cảm giác không thể thiếu một cốc trà sữa mỗi ngày, hay nhất định phải có món ăn yêu thích mới thấy vui, liệu có phải là một dạng “nô lệ” của thói quen?
  • Tôi có biết chia sẻ không? – Tôi từng thấy mình vô thức giành lấy phần ngon nhất trong mâm cơm, hay mua đồ ăn chỉ cho riêng mình mà quên rằng xung quanh cũng có những người khác.​
phailamgi_Mùa chay, lại nói về chuyện ăn uống_1.jpg


Mùa Chay tới, và đã dạy cho tôi về cách kiêng khem vật chất, về sự làm chủ bản thân. Khi từ chối một món ăn yêu thích, tôi học cách nói “không” với những ham muốn tức thì. Và thật kỳ lạ, thay vì cảm thấy thiếu thốn, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.

Như Thánh Tôma Aquinô từng nói, tiết độ không phải là sự cấm đoán khắc nghiệt, mà là nghệ thuật kiểm soát những khao khát để hướng chúng đến điều tốt đẹp hơn.

Từ đó, tôi học cách điều chỉnh thói quen ăn uống: không chỉ ăn đủ, mà còn biết tận hưởng một cách chừng mực. Không phải lúc nào tôi cũng thành công, nhưng ít nhất, tôi đang cố gắng để làm chủ bản thân – từng bữa ăn, từng khoảnh khắc nhỏ trong đời.

Và bạn thì sao? Bạn có bao giờ cảm thấy mình đang bị cuốn vào những thói quen ăn uống vô thức không? Hãy thử một lần nhìn lại, và có thể bạn sẽ nhận ra những điều thú vị về chính mình.​

  • Ảnh trong bài: Pham Tan
 

Đức cha Vinh Sơn Phạm Văn Dụ: Vị mục tử 30 năm bị cách ly | Phải làm gì? | Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt: "Khi về Lạng sơn, tôi mới hiểu được hết những tình cảm sâu nặng giáo dân dành cho ngài. Đi đâu cũng thấy mọi người nhắc đến ngài với những tâm tình thương mến, kính phục. Chỗ nào cũng nghe trích dẫn những lời ngài đã dậy dỗ, khuyên bảo. Ảnh hưởng của ngài thật lớn lao, rộng rãi và sâu xa. Hình ảnh ngài bàng bạc khắp nơi. Giáo dân thấy ngài trong những hiện tượng thiên nhiên. Khi an táng ngài, trời mưa như trút đến nỗi các Đức Giám mục và các linh mục không thể bước ra phần mộ. Tại phần mộ, dù người ta đã che bạt, nước vẫn chảy xuống như thác. Giáo dân càng thương nhớ ngài hơn. Ngày giỗ đầu được bình an. Giỗ năm thứ hai, trời mưa như trút đến nỗi không thể dâng lễ ngoài trời, dù đã che rạp. Mưa trĩu nước trên bạt che làm sập khung sắt. Rạp đổ xuống làm vỡ cả tượng thánh Giuse. Giáo dân càng thương nhớ ngài tha thiết. Giỗ mãn tang trời mưa lớn hơn. Nước dâng lên ngập lụt làm mọi người vừa tan lễ phải chạy vội về thu dọn đồ đạc. Đoàn Thất khê dự lễ về phải bỏ xe, đi bè qua chỗ nước lụt. Đoàn Cao bằng phải vòng qua ngả Thái nguyên để về cho kịp lễ ngày Chủ nhật. Giáo dân cho đó là tiếng ngài nhắc nhở chúng ta rằng đời sống chưa hết đau khổ, chưa hết chiến đấu. Giỗ năm thứ 4, mưa bão đánh gẫy cành nhãn lớn nhất, nơi treo quả chuông. Quả chuông vốn đã nứt nẻ lại rơi xuống một lần nữa, may mà không vỡ thêm. Tất cả những việc ấy làm người dân càng nhớ đến ngài. Mọi người đều ứa lệ khi nhớ đến những đoạn đời đau khổ ngài đã trải qua. Tượng Đức Mẹ để dưới cây nhãn tuy cũ kỹ, nhưng giáo dân vẫn muốn giữ lại, vẫn thích cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ cũ, vì tượng cũ làm họ nhớ đến Đức Cha Vinhsơn Phaolô. Đã bao lần ngài đứng trước tượng Đức Mẹ này, cầu nguyện với cả đau đớn và nước mắt. Quả thật sự hiện diện càng âm thầm lại càng có sức lan tỏa rộng lớn, càng đau đớn lại càng đi sâu vào lòng người."

7:307,966 lượt xem

Bài viết chờ bạn bình luận

Bên trên