Thành viên
- Tham gia
- 1/1/24
- Bài viết
- 5
- Chủ đề Author
- #1
Tôi đã giữ đức tin của mình trong thầm lặng suốt mười năm đầu của cuộc hôn nhân. Chồng tôi là một người vô thần. Anh vẫn đi lễ với tôi, nhưng không thực sự hiểu hay khao khát điều đó. Những câu hỏi của anh đôi khi khiến tôi cảm thấy như đức tin của mình bị thách thức, và điều làm tôi buồn nhất là không thể chia sẻ phần quan trọng này trong cuộc sống với người mà tôi yêu thương nhất.
Vậy nên, tôi chọn im lặng.
Tôi tự nhủ rằng niềm tin là điều riêng tư, là mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Chúa. Tôi nhớ đến lời Chúa Giêsu: "Khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện với Cha của con, Đấng hiện diện nơi kín đáo." (Mt 6,6).
Tôi có đức tin của mình, anh có quan điểm của anh. Và điều đó vẫn ổn – cho đến khi nó không còn ổn nữa.
Tôi tự nhủ rằng niềm tin là điều riêng tư, là mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Chúa. Tôi nhớ đến lời Chúa Giêsu: "Khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện với Cha của con, Đấng hiện diện nơi kín đáo." (Mt 6,6).
Tôi có đức tin của mình, anh có quan điểm của anh. Và điều đó vẫn ổn – cho đến khi nó không còn ổn nữa.
Đức tin không thể giữ riêng một mình
Một biến cố quan trọng đã thay đổi mọi thứ: Và Chúa Thánh Thần đã biến đổi tôi, điều khiến Đức tin của tôi trở nên sống động hơn bao giờ hết. Tôi không thể giữ nó trong lòng nữa, ngay cả khi tôi muốn.
Dần dần, tôi nhận ra rằng giữ đức tin cho riêng mình không có nghĩa là giấu nó đi. Cầu nguyện nơi kín đáo là để duy trì mối tương quan thân mật với Chúa, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể chia sẻ hành trình đức tin với chồng. Tôi không cần thuyết giảng hay tranh luận, chỉ đơn giản là để đức tin của mình hòa vào cuộc sống hàng ngày – như cách tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, ước mơ với anh.
Và thật ngạc nhiên, điều đó thay đổi tất cả.
Khi tôi mở lòng, chồng tôi bắt đầu đặt những câu hỏi khác, không còn theo kiểu phản biện mà là từ sự tò mò. Những thắc mắc của anh giúp tôi đào sâu hơn vào đức tin, khiến tôi khám phá vẻ đẹp phong phú của Giáo hội theo một cách mà trước đó tôi chưa từng thấy.
Tôi không ép buộc anh phải tin, chỉ đơn giản là sống đức tin của mình một cách tự nhiên. Tôi cầu nguyện cho anh, chứ không phải ép anh cầu nguyện. Tôi kể cho anh nghe về những gì tôi học được, chứ không bắt anh phải đồng ý với tôi. Đến một lúc nào đó, tôi nhận ra rằng đức tin không còn là điều khiến chúng tôi xa cách, mà là điều tạo ra sự gắn kết mới giữa chúng tôi.
Dần dần, tôi nhận ra rằng giữ đức tin cho riêng mình không có nghĩa là giấu nó đi. Cầu nguyện nơi kín đáo là để duy trì mối tương quan thân mật với Chúa, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể chia sẻ hành trình đức tin với chồng. Tôi không cần thuyết giảng hay tranh luận, chỉ đơn giản là để đức tin của mình hòa vào cuộc sống hàng ngày – như cách tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, ước mơ với anh.
Và thật ngạc nhiên, điều đó thay đổi tất cả.
Khi tôi mở lòng, chồng tôi bắt đầu đặt những câu hỏi khác, không còn theo kiểu phản biện mà là từ sự tò mò. Những thắc mắc của anh giúp tôi đào sâu hơn vào đức tin, khiến tôi khám phá vẻ đẹp phong phú của Giáo hội theo một cách mà trước đó tôi chưa từng thấy.
Tôi không ép buộc anh phải tin, chỉ đơn giản là sống đức tin của mình một cách tự nhiên. Tôi cầu nguyện cho anh, chứ không phải ép anh cầu nguyện. Tôi kể cho anh nghe về những gì tôi học được, chứ không bắt anh phải đồng ý với tôi. Đến một lúc nào đó, tôi nhận ra rằng đức tin không còn là điều khiến chúng tôi xa cách, mà là điều tạo ra sự gắn kết mới giữa chúng tôi.
Tôi luôn tin vào kế hoạch của Chúa
Tôi cũng học được một điều quan trọng: Hành trình đức tin của mỗi người là khác nhau. Có những con đường thẳng tắp dẫn ngay đến Chúa, nhưng cũng có những con đường quanh co, đầy thử thách. Nhìn vào cuộc đời của các thánh, tôi hiểu rằng Chúa có cách riêng để dẫn dắt từng tâm hồn.
Thánh Augustinô đã lạc lối suốt nhiều năm trước khi tìm thấy Chúa. Thánh Edith Stein bắt gặp vẻ đẹp của Công giáo khi tìm hiểu triết học. Thánh I-Nhã Loyola chỉ thực sự hoán cải sau khi bị thương nặng trong chiến tranh.
Điều này giúp tôi thêm vững lòng khi nhìn vào hành trình của chồng. Tôi không còn cảm thấy lo lắng hay thất vọng khi anh chưa thể tin vào Chúa. Tôi tin rằng nếu anh thực sự tìm kiếm chân lý với một tâm hồn chân thành, Chúa sẽ có cách dẫn anh về.
Thánh Augustinô đã lạc lối suốt nhiều năm trước khi tìm thấy Chúa. Thánh Edith Stein bắt gặp vẻ đẹp của Công giáo khi tìm hiểu triết học. Thánh I-Nhã Loyola chỉ thực sự hoán cải sau khi bị thương nặng trong chiến tranh.
Điều này giúp tôi thêm vững lòng khi nhìn vào hành trình của chồng. Tôi không còn cảm thấy lo lắng hay thất vọng khi anh chưa thể tin vào Chúa. Tôi tin rằng nếu anh thực sự tìm kiếm chân lý với một tâm hồn chân thành, Chúa sẽ có cách dẫn anh về.
Bạn không phải là người dẫn lối, Chúa mới là
Một người bạn từng kể cho tôi nghe câu chuyện về một bệnh nhân trẻ mà cô ấy chăm sóc. Dù rất muốn chia sẻ về Chúa, cô ấy bị giới hạn bởi các quy định trong bệnh viện. Điều duy nhất cô có thể làm là yêu thương, phục vụ anh ấy hết lòng và cầu nguyện rằng khi gặp Chúa, anh sẽ nhận ra Ngài.
Tôi thấy mình trong câu chuyện đó. Tôi không phải là người đưa chồng tôi đến với Chúa, nhiệm vụ của tôi chỉ là yêu thương anh, làm chứng bằng chính cuộc sống của mình và cầu nguyện.
Hành trình hôn nhân với một người vô thần không hề dễ dàng, nhưng nó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về đức tin, về sự kiên nhẫn và về quyền năng của Chúa. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng Chúa luôn có kế hoạch tốt đẹp nhất cho mỗi người. Và đó là niềm tin vững chắc nhất mà tôi có thể nắm giữ.
Tôi thấy mình trong câu chuyện đó. Tôi không phải là người đưa chồng tôi đến với Chúa, nhiệm vụ của tôi chỉ là yêu thương anh, làm chứng bằng chính cuộc sống của mình và cầu nguyện.
Hành trình hôn nhân với một người vô thần không hề dễ dàng, nhưng nó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về đức tin, về sự kiên nhẫn và về quyền năng của Chúa. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng Chúa luôn có kế hoạch tốt đẹp nhất cho mỗi người. Và đó là niềm tin vững chắc nhất mà tôi có thể nắm giữ.
- Ảnh trong bài: Canva
Phải làm gì?
Docat 142: Kết hôn với một người có nghĩa là gì?
Kết hôn với một người nào đó có nghĩa là hoàn toàn hiến tặng chính mình cho người ấy: vợ chồng phải sống với nhau và ở bên nhau, với sự kết hiệp hoàn toàn cả thể xác lẫn tinh thần. Hôn nhân bao trùm mọi lĩnh vực của cuộc sống. Chỉ trong hôn nhân là nơi kết hợp tính dục đúng chỗ của nó, để tình yêu của người nam và người nữ trổ sinh hoa trái. Suy cho cùng, về cơ bản hôn nhân được Thiên Chúa se định để mở rộng thành một gia đình có con cái. Ngay cả trong các cuộc hôn nhân mà không thể có con được, thì sự kết hiệp giữa người nam và người nữ là loại kết hiệp với mục đích để có con cái. Xét tất cả mọi khía cạnh này, không phương diện nào có thể đề cập đến "hôn nhân đồng tính". Ngay cả từ ngữ "bình đẳng trong hôn nhân" vẫn còn mơ hồ. Cả hai vợ chồng đều có phẩm giá bình đẳng là những con người. Tuy nhiên, vai trò khác nhau và bổ túc cho nhau đều được bắt nguồn từ trong chính bản thể giữa hai phái tính, thậm chí tới tận mức nhiễm sắc thể của họ.